"Thưa Triệu tổng, mới vừa nhận được một bức ảnh."
Triệu Hướng Hải mới bước từ trên máy chạy bộ xuống đã bị trợ lý gọi lại.
Anh dừng bước, khẽ ngước đầu lên nhìn: "Ảnh của ai?"
"Tiêu......!Tiêu tổng." Trợ lý ngập ngừng lên tiếng, nom giống như một con rùa già đang cúi đầu làm động tác đẩy mắt kính, khó khăn mở miệng: "Tiêu tổng đi xem phim với một minh tinh nhỏ, và bị chụp ảnh lại..."
Triệu Hướng Hải nhướn mày không nói chuyện, nhìn qua máy tính bảng trong tay trợ lý.
Người trong ảnh là Tiêu Diệp, không sai.
Là người đàn ông ngủ với anh 7 năm, không sai.
Triệu Hướng Hải ánh mắt lạnh lạnh lùng, thật lâu sau mới khịt mũi hừ một tiếng: "Được rồi, tôi đã biết."
Trợ lý gật gật đầu, xoay người rời đi.
"Chờ chút."
Triệu Hướng Hải bỗng nhiên gọi cậu lại.
Trợ lý hốt hoảng quay đầu nhìn: "Triệu tổng, còn chuyện gì sao?"
"Tiêu Diệp cùng tiểu minh tinh này cùng nhau xem phim gì vậy?"
Trợ lý nhíu màu một hồi lâu sau đó mới ngập ngừng nói: "Là 《 Bi thảm thế giới tiền truyện 》 hay 《 Tiền nhiệm chi tử 》 tôi không nhớ rõ lắm."
Triệu Hướng Hải trả lại máy tính bảng cho cậu: "Quên đi, cậu đi làm việc được rồi."
Trợ lý gật đầu, vội vàng đi ra ngoài.
Triệu Hướng Hải cầm đồ uống ở bên cạnh lên ừng ực ừng ực uống lấy vài ngụm, hầu kết gợi cảm khẽ chuyển động lên xuống.
Anh đem khăn lông đáp trên vai, đi đến trước gương trong phòng tập, nhìn chăm chú chính mình trong gương
Thân trên nóng bỏng của anh lấm tấm mồ hôi, cơ ngực và cơ bụng được bọc trong chiếc áo thể thao ướt đẫm.
Ở nơi thương trường dốc sức làm việc lâu như vậy, anh đã luyện được một tâm thái thành thục ổn trọng, dáng người cũng bảo dưỡng rất tốt.
Triệu Hướng Hải nhìn thân ảnh của chính mình trong gương rồi lại hừ nhẹ một tiếng
Anh vốn tưởng rằng chỉ có vợ chồng mới có 7 năm "ngứa ngáy"*
(*): "Thất niên chi dương": Sau 7 năm gắn bó thì tình yêu sẽ bước vào giai đoạn nguy hiểm, nếu có thể vượt qua thì sẽ bên nhau cả đời.
Không nghĩ tới chồng chồng cũng không thoát được khỏi lời nguyền này.
Anh đường đường là một đại tổng tài, lại thích Tiêu Diệp đến mức dâng cả linh hồn cho hắn.
Một người chưa bao giờ chịu khuất phục trước người khác lại sẵn sàng vì Tiêu Diệp mà cởi bỏ thắt lưng, dang rộng hai chân, để hắn đè xuống dưới thân chèn ép 7 năm.
Bảy năm sau, anh một mình đứng trong phòng tập trống trải.
Mà Tiêu Diệp, có lẽ đang ở trong văn phòng lên kế hoạch xem bộ phim nào và ăn món gì với minh tinh nhỏ đó vào lần tới.
Triệu Hướng Hải siết chặt tay.
Thật lâu sau, anh từ trong túi lấy điện thoại ra ấn mở cuộc trò chuyện cùng Tiêu Diệp, nhanh chóng đánh mấy chữ rồi gửi đi—— buổi tối 7 giờ rưỡi về nhà, anh có chuyện muốn nói với em......!
Con trỏ chuyển động chậm dần đều, thời gian trôi dần về lúc 7 giờ 30 phút.
Triệu Hướng Hải vừa tắm xong, thay bộ quần áo thể thao ướt đẫm mồ hôi, mặc lại chiếc áo sơ mi trắng, quần tây và giày da mà anh thường mặc nhất, cả người lộ ra vẻ ổn trọng cấm dục, im lặng không nói một lời.
"Cạch ——"
Cửa được mở ra.
Người đàn ông anh tuấn bước tới đem theo khí lạnh từ bên ngoài tràn vào, quần áo chỉnh tề trên người ôm gọn lấy vóc dáng thon dài hoàn mỹ.
Triệu Hướng Hải ngẩng đầu nhìn nhìn hắn: "Cậu đến muộn 4 phút 37 giây."
Tiêu Diệp sửng sốt, trên mặt nhanh chóng xẹt qua một tia không kiên nhẫn: "Có chuyện gì liền nói nhanh đi, tôi còn có việc."
Có việc?
Phỏng chừng là cùng tiểu minh tinh kia đi ăn tối đi.
Triệu Hướng Hải không chọc thủng hắn, đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi, biểu tình không chút gợn sóng: "Phải không? Vừa đúng lúc, chút nữa tôi còn một cuộc họp, nói xong tôi liền đến công ty."
Tiêu Diệp ngồi xuống phía đối diện với Triệu Hướng Hải, đôi mắt giống như sói, gắt gao nhìn chằm chằm mặt anh.
"Tiêu Diệp." Triệu Hướng Hải khẽ nâng khóe môi "Chúng ta chia tay đi."
Tiêu Diệp mày nhăn lại,: "Anh nói cái gì?"
"Tôi nói......!Chia tay." Triệu Hướng Hải lặp lại một lần, "Hai chúng ta chia tay đi."
Tiêu Diệp bất ngờ nhìn anh: "Anh nói, anh cùng tôi chia tay? Tại sao?"
Triệu Hướng Hải cầm lấy điện thoại bên hông, mở đến một tấm hình rồi đem điện thoại đưa đến trước mặt Tiêu Diệp.
Vẻ mặt của hắn có chút phức tạp, vừa dùng ngón tay kéo cà vạt, vừa bất mãn nói: "Tôi không liên quan gì đến tiểu tử này.
Công ty đang tiêu tiền cho cậu ta.
Tôi chỉ là cùng cậu ta xem phim rồi cùng nhau ăn cơm vài lần, không có quan hệ gì khác.
"Hiện tại không có, vậy về sau thì sao?" Triệu Hướng Hải chọc thủng lời nói của hắn, không chút nể mặt nào: "Tiêu Diệp, chúng ta đều không phải kẻ ngốc.
Cậu cùng người khác ám muội, tôi hiện tại không cùng cậu ngả bài, chẳng lẽ, phải chờ đến lúc tôi phát hiện chuyện xấu hổ hơn cậu mới vừa lòng?"
Đôi mắt Tiêu Diệp nhíu chặt lại.
Hắn nhìn khóe môi Triệu Hướng Hải tràn đầy ý cười, khẽ mím chặt môi mỏng.
Triệu Hướng Hải trước mắt là người đã