Tiêu Diệp sửng sốt một hồi, sau đó mất tự nhiên mà quay đầu về hướng khác.
Dù sao hắn cũng là nam nhân, là giám đốc của một công ty, buổi tối trốn vào phòng con gái ăn vụng lại bị bắt quả tang tại chỗ, nói không xấu hổ thì tuyệt đối là giả!
Triệu Hướng Hải nhìn đôi môi bóng dầu của Tiêu Diệp, hừ một tiếng trào phúng.
Tên Tiêu Diệp này ăn vụng đùi gà bị anh bắt quả tang tại chỗ, vậy mà còn có dũng khí nói dối anh?
"Baba." Tiêu Nhạc Nhạc ghé sát vào người Triệu Hướng Hải, cẩn thận kéo góc quần của anh: " Ba đừng tức giận nữa mà."
Triệu Hướng Hải ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm con gái: "Nhạc Nhạc, baba nấu cơm cho con ăn là vì muốn con ăn thật no.
Sao lại con giấu ba mang đồ ăn cho người khác?"
Tiêu Diệp đứng một bên nghe anh nói vậy, trái tim liền hung hăng co rút lại.
Người khác.
Bây giờ, trong miệng Triệu Hướng Hải, anh đã bị xếp vào "người khác".
Cảm giác bị đối xử hoàn toàn lạnh nhạt và xa cách này khiến miệng lưỡi Tiêu Diệp vốn dĩ tràn ngập hương vị đồ ăn thơm ngon, hiện tại chỉ còn cảm giác miệng đắng lưỡi chát.
"Cha đã lâu không ăn cơm với chúng ta..." Tiêu Nhạc Nhạc cúi đầu, khẽ níu lấy mép áo: "Với lại, lúc nãy con nghe thấy bụng cha kêu vì đói, vậy...vậy nên..."
Nói đến đây, con bé khẽ ngước lên, đôi mắt đáng thương nhìn anh chằm chằm: "Baba, ba đừng giận con được không?"
Triệu Hướng Hải nặng nề thở dài, duỗi tay xoa đầu Tiêu Nhạc Nhạc: "Ba không giận con."
Tiêu Nhạc Nhạc nghe được lời này mới dám nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.
"Còn đói bụng không? Vừa rồi chưa ăn no sao? Baba làm chút điểm tâm cho con nhé?" Triệu Hướng Hải trong mắt đều là Tiêu Nhạc Nhạc, một cái liếc cũng lười nhìn đến Tiêu Diệp bụng kêu òng ọc bên cạnh.
"Con không đói bụng, con đã no lắm rồi." Tiêu Nhạc Nhạc sờ sờ bụng nhỏ.
"Vậy được." Triệu Hướng Hải gật đầu: "Ăn no rồi thì nghỉ ngơi một chút, sau đó đi làm bài tập.
Lát nữa baba sẽ kiểm tra, được không?".
Được tại _ t r ù m t r u y ệ n . _
Tiêu Nhạc Nhạc ngoan ngoãn dạ một tiếng, môi nhỏ khẽ bĩu ra, ngồi phịch xuống chiếc ghế nhỏ.
Triệu Hướng Hải đứng lên, ánh mắt vô tình lướt tới nam nhân đứng trước mặt, chưa đầy một giây liền dời đi.
Tiêu Diệp cắn chặt răng, đi theo sau Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải bước về phòng thay quần áo, vừa muốn đóng cửa liền bị nam nhân dùng lực cản lại, ngăn chặn hết thảy động tác của anh.
Tiêu Diệp ấn mạnh tay nắm cửa, nghiêng người đi vào phòng của Triệu Hướng Hải rồi đóng cửa lại.
Triệu Hướng Hải đang định kéo cà vạt xuống liền dừng lại, cau mày nói: "Tiêu Diệp, đây là phòng của tôi."
"Tôi biết." Tiêu Diệp hít sâu một hơi.
"Tôi có lời muốn nói với anh."
Triệu Hướng Hải cau có nhăn mày, trên mặt tràn đầy dáng vẻ không kiên nhẫn.
Tiêu Diệp nhìn Triệu Hướng Hải một hồi lâu, như muốn thông báo chuyện quan trọng, nghiêm nghị nói: "Hôm nay tôi đã nói rõ với Phó Chu Minh.
Sau này tôi sẽ không gặp cậu ta nữa.
Anh yên tâm."
Triệu Hướng Hải nghe được lời này liền nhướn mày, chẳng hề để ý gật gật đầu: "Ờ."
......!Ờ?
Tiêu Diệp nghe thấy anh chỉ trả lời vỏn vẹn một chữ, trên mặt nhất thời đen lại.
Câu trả lời mà hắn mong muốn không phải như thế này.
Tiêu Diệp trầm mặc, híp mắt: "Anh không có gì