Triệu Hướng Hải không biết phải diễn tả cảm giác của mình lúc này như thế nào.
Trong khoảng thời gian này, hầu như mỗi ngày Tiêu Diệp đều bồi bên người anh, đem việc điều dưỡng thân thể cho anh trở thành việc quan trọng nhất.
Mỗi ngày anh tỉnh lại, nhìn sang bên cạnh liền thấy Tiêu Diệp ngồi một bên, hoặc là xử lý việc công ty, hoặc là nhìn chằm chằm anh phát ngốc.
Mà Tiêu Diệp thay đổi như thế nào, khoing phải anh không thấy được.
Trước kia hắn bá đạo ngang ngược như vậy, hiện tại cũng đã học được cách thu lại tính tình, ít nhất cũng sẽ không mặc kệ ý nguyện của anh mà bá đạo tự cho mình là đúng làm này làm kia.
Triệu Hướng Hải tuy đã chia tay với Tiêu Diệp, nhưng dù sao cũng là nam nhân anh từng yêu nhiều năm như vậy, nhìn hắn hiện tại cẩn thận dè dặt cầu xin quay lại, lại nỗ lực thay đổi bản thân như vậy, tâm Triệu Hướng Hải ngẫu nhiên cũng có chút mềm mại.
Chiều nay, Tiêu Diệp mãi vẫn không đến khiến cho Triệu Hướng Hải nhiều ngày có thói quen mở mắt liền thấy hắn, nay ngoài ý muốn lại không thấy liền cảm thấy có chút không quen.
Đang lúc anh do dự không biết có nên gọi cho hắn hỏi một chút hay không, thì anh liền nhận được hai bức ảnh.
Là bức ảnh giường chiếu của Tiêu Diệp và Phó Chu Minh.
Phó Chu Minh khoá ngồi trên người Tiêu Diệp, tư thế vừa ám muội vừa thân thiết.
Cậu ta hôn lên cổ Tiêu Diệp, hai người như thể hừng hực khí thế vác súng ra trận, cách màn hình thôi cũng đủ cảm nhận được.
Triệu Hướng Hải nhìn thấy hai bức ảnh này, chỉ cảm thấy như bị hất cho một bát nước lạnh.
Ở chính tại thời điểm anh dần hồi phục niềm tin với Tiêu Diệp, vừa khéo lại nhìn thấy cái cảnh này, giống như ông trời đang cố ý nhắc nhở anh, Tiêu Diệp phong lưu lăng nhăng chính là bản tính không thể thay đổi, cảnh cáo anh không được phép quay đầu lại.
Triệu Hướng Hải thở dài, trong lòng đầy tâm phiền ý loạn.
Tiêu Diệp nhìn chằm chằm sườn mặt của Triệu Hướng Hải, thật lâu sau cũng khoing nói lên lời.
Hỏi hắn có muốn giải thích không à? Muốn, con mẹ nó hắn đương nhiên muốn!!
Hắn muốn nói cho Triệu Hướng Hải rằng những tấm ảnh đó chẳng qua là do hắn bị trúng kế, hắn cũng chỉ là nhất thời lơi lỏng cảnh giác nên mới khiến những người này hoàn thành được quỷ kế!
Hắn càng muốn nói cho Triệu Hướng Hải rằng ảnh chụp đó căn bản không nói lên được điều gì cả, bởi vì hắn không có làm gì sai trái hết! Khi đó hắn bị thuốc làm cho lăn lộn thê thảm như vậy, nhưng đáng ra hắn căn bản không cần phải chịu loại cực hình này.
Phó Chu Minh cũng đã tri kỉ đến mức rửa sạch thân thể, chuẩn bị sẵn dịch bôi trơn, lại cởi hết quần áo trước mặt hắn, hắn chỉ cần hưởng thụ giống như mấy lão già biến thái, lại hưởng thụ cảm giác được điên cuồng phát tiết cho đến khi dược tính tan đi là được.
Nhưng hắn không như vậy.
Hắn đau khổ cắn răng chịu đựng đến chết đi sống lại, thậm chí hắn còn dùng thủy tinh đâm vào tay đến nát bét da thịt, hắn làm hết thấy