Từ Hôm Nay Bắt Đầu Ngược Tra Nam

106: Chẳng Bằng Về Quê Bán Khoai


trước sau


Tiêu Diệp tới cục cảnh sát, không lâu sau thì luật sau cũng tới, hai người cùng nhau đi vào bên trong.

Không khí trong cục cảnh sát vô cùng nghiêm nghị, Tiêu Diệp liếc mắt nhanh chóng tìm được người mình muốn tìm.
Hai anh em Lư Nghị Lư Sắt giống như hai tên chó chết cùng suy sụp ngồi ở trên ghế, biểu tình trên mặt vô cùng đặc sắc.

Phó Chu Minh ngồi cạnh hai người bọn họ, đeo một cái khẩu trang với cái kính, ánh mắt liếc dọc liếc, mang theo cảnh giác nhìn mọi người xung quanh.

Cậu là người trong giới giải trí, trước mặt công chúng việc duy trì hình tượng là một điều hết sức quan trọng.

Nếu gièm pha bò lên giường đàn ông bị truyền ra ngoài thì từ nay về sau cậu đừng nghĩ đến việc diễn với xuất nữa, về quê bán khoai cho lành.

Tiêu Diệp thấy ba con người ngu xuẩn này, trên môi gợi lên một nụ cười lạnh.

Luật sư tiến tới nói chuyện cùng với cảnh sát xử lý vụ án này một lúc hồi, cảnh sát rất nhanh chóng an bài cho bọn hắn một chiếc điện thoại bàn.

Tiêu Diệp ngồi xuống trước mặt ba người, hai mắt chạm nhau, thần sắc trên mặt hắn càng lúc càng lạnh.


"Chuyện ngày hôm qua, tự mình nói ra đi." Tiêu Diệp đảo mắt nhìn ba người: "Đừng để tôi dùng biện pháp ép mấy người mở miệng."
Phó Chu Minh sợ hãi ngẩng đầu, nhìn Tiêu Diệp một cái rồi cúi đầu: "Tiêu tổng." Ngữ khí có chút yếu đuối, nghe qua cực kì đáng thương.

Trước kia Tiêu Diệp còn cảm thấy Phó Chu Minh khá thú vị, ít nhất là có khuôn mặt không tồi.

Nhưng hôm nay hắn vừa nhìn thấy bộ mặt này của Phó Chu Minh, nghe giọng nói cố tỏ ra đáng thương của cậu ta, chỉ cảm thấy nội tâm vô cùng ghê tởm buồn nôn.

Con mẹ nó lúc trước đúng là hắn mắt mù, thậm chí còn ném không ít tiền để phủng cậu ta lên được vị trí như ngày hôm nay, Phó Chu Minh nhận được cái cúp ảnh đế kia cũng là do hắn ngấm ngầm chào hỏi qua ban giám khảo.

Hiện tại ngẫm lại mới thấy hối hận.

Những số tiền đó đáng ra nên dùng để mua quà cho Hải ca, để trấn an anh, khiến anh ấm lòng, đáng lẽ nên như vậy...!
Tiêu Diệp cau mày, thần sắc lộ rõ vẻ chán ghét nồng đậm: "Đừng có kêu rên ủy khuất như thể tôi bắt nạt cậu như thế.

Tôi chỉ cần cậu nói cho tôi, chuyện hôm qua sảy ra rốt cuộc là do ai đứng sau sai khiến?"
Người đại diện rũ hai vai, khuôn mặt suy sụp: "Tiêu tổng, chúng tôi biết sai rồi.

Ngày hôm qua là do chúng tôi...nhất thời xúc động, chúng tôi không có ai sai khiến hết."
Không ai sai khiến, bốn chữ này như được người đại diện nghiến răng nghiến lợi.

Tiêu Diệp không dễ chọc, Quan Trường Phong cũng không dễ chọc.

Theo như kế hoạch ban đầu, bọ họ chỉ cần khiến Phó Chu Minh và Tiêu Diệp thành công phát sinh quan hệ, như vậy Quan Trường Phong tự khắc sẽ thực hiện đúng như trong hứa hẹn, bảo hộ chu toàn cho bọn họ.

Nhưng lại không ai nghĩ tới, bọn họ cho rằng có thể thành công câu dẫn Tiêu Diệp, có thể khiến hắn thần hồn điên đảo.

Vậy mà hắn lại tình nguyện khiến mình bị thương đến huyết nhục mơ hồ cũng không chịu chạm đến Phó Chu Minh dù chỉ một chút.

Kế hoạch thất bại, bọn họ liền lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Người đại diện nghĩ tới nghĩ lui, chi bằng

bây giờ cứ nhận hết trách nhiệm về mình.


Tiêu Diệp rõ ràng sẽ không bỏ qua cho bọn họ, hiện tại bọn họ chỉ cần cắn răng không phun ra Quan thiếu gia, nói không chừng Quan thiếu gia có thể bảo hộ ngược lại bọn họ.

Tiêu Diệp nhìn người đại diện, liếc mắt hừ lạnh: "Không có ai sai khiến?"
"Không ai sai khiến!." Người đại diện cắn chết cũng không chịu nói.

"Được, bọn mày muốn trả lời như nào là chuyện của bọn mày." Tiêu Diệp đứng lên, cả người toát ra khí thế chèn ép người khác không ngẩng đầu lên được: "Nhưng tao nói trước cho mày biết, chuyện tao muốn biết, tao có thể tự điều tra ra.

Nếu chúng mày không khai, vậy được, luật sư Phương, thay tôi nói chuyện với họ đi."
Tiêu Diệp nhìn mặt mấy người này, trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm.

Nếu hỏi không ra ngay thì cứ để luật sư Phương đứng ra nói chuyện, đem toàn bộ mọi việc liệt kê ra rồi cùng tính sổ, một việc nhỏ cũng không lọt nổi.

Nghĩ đến đây, hắn xoay người rời đi.

Bỗng nhiên Phó Chu Minh đứng bật dậy: "Tiêu tổng!"
Tiêu Diệp dừng bước, xoay người lại.

"Cầu xin ngài, tha cho chúng tôi được không?" Phó Chu Minh nghĩ đến tương lai tăm tối của mình, ánh mắt đã tràn ngập hơi nước: "Chúng tôi không dám tái phạm nữa, đảm bảo sẽ không bao giờ làm ra những chuyện thế này, ngài có thể giơ cao đánh khẽ...."
"Không thể." Tiêu Diệp nhớ đến trước mặt hắn chính là loại trai bao bẩn thỉu khiến hắn chút nữa đánh mất Hải ca, nhất thời giận sôi máu: "Chuyện này tao nhất định không nương tay!"
Nữ trợ lý dừng xe trước cục cảnh sát.

Tiêu Tổng bị thương ở tay, không thể nào lái xe, vậy nên cô đành phải tự thân vận động.


Cô ngồi trong xe nhìn cảnh sắc bên ngoài khung cửa sổ, ngáp nhẹ một cái.

Nghĩ tới Tiêu tổng hẳn là còn phải ở bên trong một lúc lâu, cô liền nhàm chán lấy điện thoại ra lướt weibo.

Cô theo thói quen ấn vào hot search, một cái hot search đặc biết va vào mắt cô ngay lập tức.

Cô lẩm bẩm đọc: "CP thẹn thùng?"
Lòng hiếu kì nào đó đã thúc đẩy cô ấn vào.

Nhưng chính dòng chữ đầu trang khiến tròng mắt của cô thiếu chút nữa đã rơi ra ngoài, người mà được account marketing này xứng tên chính là Triệu Hướng Hải và Tống Tu!
Trong ảnh, Triệu Hướng Hải cởi áo khoác ngoài khoác lên người Tống Tu.

Mà Tống Tu lại tự ôm lấy mình, nhìn qua vô cùng mỏng manh đáng thương, hai người cùng dựa vào người nhau, đi sát bên cạnh nhau.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện