"Đóng băng?"
Phó Chu Minh đứng bật dậy, sắc mặt trắng bệch.
Nam nhân ngồi đối diện cậu ta lạnh nhạt gật đầu: "Đây là do công ty quyết định."
"Tại, tại sao, tại sao tự dưng lại muốn đóng băng hoạt động của tôi?" Phó Chu Minh trừng lớn mắt không thể tin tưởng: "Tôi đã cố gắng bao nhiêu năm, đến được vị trí như hiện tại cũng không dễ dàng gì."
Nam nhân ngẩng đầu nhìn hắn, cười khẩy một tiếng: "Vì sao lại đóng băng hoạt động của cậu, không phải cậu biết rõ nhất sao?"
Phó Chu Minh bỗng cứng đờ người, thoáng chốt liền hiểu ra.
Là Tiêu Diệp.
Cậu ta biết rõ, chuyện lần trước chắc chắn hắn sẽ không để yên.
Tiêu Diệp sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ.
"Chính cậu làm cái gì, chọc phát ai, hẳn là cậu biết rõ nhất mới phải." Nam nhân lười biếng nói: " Từ nay về sau, công ty sẽ không cung cấp cho cậu bất cứ tài nguyên nào nữa, cho đến khi hợp đồng kết thúc."
Phó Chu Minh giật giật khóe miệng, trong lòng chợt hoảng loạn.
Hợp đồng kết thúc?
Cậu nhớ không nhầm kỳ hạn hợp đồng của cậu là mười năm!
Công ty không cho cậu bất luận một tài nguyên nào, không cần đến mười năm, chỉ cần hai năm thôi cậu ta liền biến mất trong giới giải trí như chưa từng tồn tại!
Mà mười năm này, cậu ta còn có thể làm gì? Ngoài việc ngoan ngoãn chờ chết thì hắn chỉ cần làm chút việc riêng bên ngoài, công ty cũng có thể kiện hắn tội vi phạm hợp đồng, bắt cậu ta bồi thường tiền, nói chung là dù có làm gì thì cậu ta cũng bị đánh gục đến không vực dậy nổi!
Tiêu Diệp là muốn hoàn hủy hoại cậu ta!
"Không thể như vậy được, Viên tổng, không thể như vậy được." Phó Chu Minh nóng nảy, trực tiếp nắm ấy áo của Viên tổng: "Tôi sẽ cố gắng hết sức giúp công ty kiếm lời.
Ngài giúp tôi nói vài câu với Tiêu tổng được không, muốn xử lý tôi thế nào cũng được, đừng đóng băng hoạt động của tôi, nếu không tôi thật sự không còn đường lui!"
"Thôi đi." Viên tổng dứt tay áo ra: "Đừng nghĩ đến việc chống cự, chuyện này không ai giúp cậu được đâu.
Chính cậu tự ngẫm lại sau này mưu sinh thế nào đi."
Phó Chu Minh tuyệt vọng, thật lâu sau mới ngã ra ghế.
Viên tổng nhìn bộ dáng hồn xiêu phách lạc của cậu ta, bỗng cười một tiếng: "Đúng rồi, còn có một phần quà muốn tặng cho cậu."
Phó Chu Minh đột nhiên ngẩng đầu dậy, trong mắt hiện lên một tia mong đợi: "Cái gì?"
Viên tổng nhìn ra đằng sau hắn, hất cằm một cái: "Mau lại đây."
Phó Chu Minh còn chưa kịp quay đầu lại phía sau, hai cánh tay đã bị người ta hung hăng vặn ra sau lưng.
Hai gã đàn ông cường tráng vặn chặt hai cánh tay của Phó Chu Minh, sau đó cầm dây cột tay hắn lại.
"Các người làm cái gì vậy?" Phó Chu Minh hoảng sợ hô lên: "Các người thả tôi ra!"
Viên tổng nhún vai: "Rót hết đi."
"Các người...."
Phó Chu Minh còn chưa dứt lời, một gã đàn ông đã cầm lấy một ly nước, ngón tay thô kệch hung hăng bóp mở miệng của Phó Chu Minh ra.
Phó Chu Minh cũng nhận ra đây nhất định không phải thứ gì tốt liền gắt gao cắn chặt răng, không mở miệng.
Gã nam nhân nhăn mày lại khó chịu, không chút lưu tình dơ bàn tay lên hung hăng vả một bạt tai lên mặt của Phó Chu Minh: "Há mồm!"
Phó Chu Minh ăn đau liền kêu lên một tiếng, gã chớp đúng cơ hộp, mạnh mẽ bóp miệng cậu ta ra, khuôn mặt lạnh lẽo như thể trước mặt gã là con chuột bạch trong phòng thí nghiệm đang không ngừng giãy giụa.
Gã rót cạn ly nước vào trong miệng Phó Chu Minh.
Phó Chu Minh bị rót đến ho sặc sụa liên tục, khuôn mặt bị nghẹn đỏ bừng lên.
Viên tổng nhìn khuôn mặt chật vật của hắn rồi hừ nhẹ một cái: "Phó Chu Minh, vốn dĩ lúc trước Tiêu tổng nhất thời hứng thú với cậu, không ngừng nâng đỡ cậu, ai ngờ cậu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, làm lên loại chuyện đáng xấu hổ như thế này.
Đóng băng hoạt động của cậu, chẳng qua là Tiêu tổng muốn lấy lại những thứ hắn đã bỏ ra thôi, hiện tại mới là trừng phạt dành cho cậu."
Nói xong hắn nhìn gã đàn ông gật gật đầu: "Ném vào trong đi."
Hai gã đàn ông nâng Phó Chu Minh lên, mặc kệ Phó Chu Minh giãy giụa chẳng khác gì con cá sắp chết cạn không ngừng tru réo, mà đem người