Hắn lặng lẽ nhắm mắt, tứ chi xung quanh cùng với cảm quan tựa như bị tê liệt hoàn toàn.
Tiêu Diệp nằm trên giường cứu hộ, chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu nóng bừng lên, một động lực nào đó đã khiến hắn cố gắng mở đôi mắt ra nhìn xung quanh.
Trừ điều này ra, hắn không thể nghe thấy bất cứ âm thanh gì, cũng không nhìn thấy bất cứ ai, toàn thân trên dưới lạnh toát, không cảm nhận được một chút hơi ấm.
Hắn hao hết sức lực muốn động đậy cánh tay của bản thân.
Nhưng cả cơ thể của hắn như bị ép khô không còn lấy một chút sức lực, hai chân hai tay đều không thể nâng lên được.
Bây giờ hắn chỉ còn lấy một tia ý thức trong đầu: Hải ca còn ở bên cạnh hắn không? Hay là anh đã đi đâu mất rồi?
Rốt cuộc, anh vẫn không muốn quay đầu lại, anh vẫn không cần hắn.
Vừa nghĩ đến đây, lồng ngực vốn dĩ tê dại không còn chút cảm giác bỗng nổi lên một tia đau đớn chua xót.
Mí mắt Tiêu Diệp run run, trong đầu lại hiện lên một hồi ức dường như đã bị lãng quên từ thuở nào.
Hắn nhớ tới đoạn thời gian yêu đương điên cuồng cùng tới Triệu Hướng Hải, nhớ tới lúc hắn dựa vào cửa sổ sát đất, Hải ca đứng bên cạnh uống một ngụm rượu, hắn liền vươn người hôn lên môi anh, bá đạo mút mát hương rượu thơm nồng trong khoang miệng anh.
Mà Hải ca cũng chỉ híp mắt cười ôn nhu làm say lòng người.
Hắn nhớ tới khoảnh khắc Hải ca ôm Nhạc Nhạc, tay anh cầm bình sữa đút con bé bú, mà hắn cầm tã lót đứng phía sau nhìn hai cha con họ, không khí lúc đó thật yên tĩnh, cũng thật ấm áp, giống như một gia đình vậy.
Tiêu Diệp nghĩ, hồi ức đó thật đẹp biết bao.
Đáng tiếc là hết thảy những điều tốt đẹp đó đều do hắn một thân phá hoại tất cả.
Mà về sau, có lẽ hắn cũng không còn cơ hội thấy được nữa.
Giờ khắc này, Tiêu Diệp chỉ cảm thấy tứ chi của mình dần dần mất đi ý thức, cứ như thể hắn bị ném xuống biển sâu, chỉ biết dãy dụa trong vô lực, tựa như bị kéo vào trong biển đen rộng lớn không thấy đáy.
Có lẽ hắn phải ném mạng ở đây rồi.
Tiêu Diệp nhắm hai mắt, trong lòng lại nổi lên một chút hối hận cùng không cam lòng.
Nếu lúc trước hắn không ngoại tình thì có lẽ bây giờ hắn với Hải ca còn đang hưởng thụ ngày tháng vui vẻ hạnh phúc bên nhau...
Nếu lúc trước hắn không ngoại tình thì có phải hiện tại Hải ca sẽ không chấp nhất, lạnh lùng và thờ ơ với hắn như vậy không?
Thật sự...không cam lòng.
Tử lộ trước mặt, hắn lại muốn nắm lấy bàn tay của Hải ca, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của anh trong chốc lát.
Lại muốn dựa vào bên tai anh, chân thành nói với anh một câu xin lỗi.
Hắn còn muốn sống thêm một chút để nhìn thấy ánh mắt anh nhiều hơn một chút là đủ rồi.
Hắn muốn...
Sự hối hận và tuyệt vọng dần dần biến mất theo ý thức của Tiêu Diệp.
Hô hấp của hắn mỗi lúc một mỏng manh, khóe mắt Tiêu Diệp trượt xuống một giọt nước mắt.
Sau đó hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Triệu Hướng Hải ngồi ở ngoài phòng giải phẫu, cả người căng thẳng.
Lúc còn ở trên xe cứu thương, anh nắm tay Tiêu Diệp cả một đường, cảm nhận chút ấm áp trên tay của Tiêu Diệp, từ ấm áp, dần dần trở lên lạnh lẽo.
Anh gian nan thở một hơi, duỗi tay che lại mặt mình, bỗng chốc...anh muốn khóc.
Trước kia anh chán ghét Tiêu Diệp như vậy, cảm thấy tên khốn này đã ngoại tình một lần thì mãi mãi sẽ không bao giờ đổi tính, là một tên tra nam đáng chết, vậy nên anh có thể tránh xa hắn bao nhiêu liền tránh xa bấy nhiêu.
Nhưng hiện tại, ngay tại lúc này, trong lòng Triệu Hướng Hải chỉ có một suy nghĩ.
Anh không muốn Tiêu Diệp chết.
Anh muốn Tiêu Diệp