Triệu Hướng Hải nhìn những dòng chữ trong bức thư, trong lòng không biết vì sao cứ nghẹn lại.
Tiêu Diệp, tên ngốc này.
Tự tay viết thư kẹp trong sách rồi đưa cho anh, lại không nói với anh một tiếng.
Thật đúng là biệt nữu mà.
Triệu Hướng Hải lắc đầu, nghiêm túc đọc bức thư trên tay.
"Gửi Hải ca của em:
Em đã do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định viết một bức thư cho anh.
Em hồi tưởng lại quãng thời gian bảy năm này mới chợt nhận ra, từ khi chúng ta bắt đầu quen nhau cho tới giờ, em vậy mà chưa từng viết cho anh một bức thư tình, đây là sơ sót của em, thật xin lỗi.
Không biết lúc anh đọc bức thư này em đang ở nơi nào.
Chắc là ở công ty nhỉ? Cũng có lẽ là đang ngồi nghĩ xem nên theo đuổi anh như thế nào mới tốt.
Đương nhiên em vẫn mong rằng lúc đó, em đang lặng lẽ nằm bên cạnh anh, thỏa mãn ôm anh chìm vào giấc ngủ.
Nhưng dù em có ở đâu đi chăng nữa, em cũng sẽ nghĩ đến anh, nhớ anh, chỉ cần có cơ hội thì nhất định sẽ bám lấy anh không buông tay.
Em nhớ lần đầu tiên gặp anh là trong buổi tiệc rượu mà hiệp hội Hồng Triển tổ chức.
Em thấy anh một thân tây trang thẳng thớm đứng trong đám người, anh đeo mắt kính, lúc nào cũng cười tươi ôn hòa khiến người ta có cảm giác anh giống như một nam nhân thành thục ổn trọng, ôn nhu mê người.
Từ khi thấy anh, ma xui quỷ khiến thế nào mà em lại không thể rời mắt nổi, từ một khắc kia, trong lòng em liền có một suy nghĩ, nhất định phải có được anh..
Khi có người nói cho em biết anh cũng thích nam nhân, hơn nữa hiện tại còn đang độc thân, anh không tưởng tượng nổi lúc đó em vui mừng đến mức nào đâu.
Lúc chủ tịch Hồng Triển giới thiệu, anh đi tới chỗ em, lễ phép trao đổi danh thiếp tới em rồi dơ tay như muốn bắt tay với em.
Thời khắc nắm lấy tay anh, trên mặt em lạnh đạm không biểu hiện điều gì, nhưng anh không biết rằng trong lòng em đã hạnh phúc phát điên lên rồi.
Sau đó hết thảy mọi việc diễn ra đều thuận lợi ngoài dự đoán.
Chúng ta cùng nhau ăn tối, cùng nhau đi dạo trên bờ biển nói chuyện phiếm, càng tới gần anh, em liền cảm thấy bản thân thật sự đã hãm sâu rồi.
Trước đây em luôn lãnh đạm trong chuyện tình cảm, đối với thứ gọi là tình yêu đều khịt mũi coi thường.
Cho đến khi gặp anh, cùng anh ở bên nhau, em mới phát hiện, hóa ra em có thể yêu đến điên cuồng như vậy.
Chúng ta ở bênh nhau không được bao lâu thì anh trai em xảy ra chuyện, chúng ta cùng nghênh đón bé con bảo bối Nhạc Nhạc.
Khi đó con bé nằm trong tã lót, khóc lóc liên tục cực kỳ phiền phức.
Anh lại khẩn trương đến run cả người, Nhạc Nhạc còn chưa được bế đến tay chúng ta, anh đã vội vàng kéo em đi đến trung tâm thương mại mua một đống đồ cho trẻ sơ sinh về chất đầy phòng.
Đến tối, anh ôm con bé, dỗ nó uống sữa.
Em đi đổi tã cho con bé, đến khi trở về em liền nhìn thấy gương mặt ôn nhu khiến em động lòng kia, lại nhìn Nhạc Nhạc ngoan ngoan uống sữa, giống như một mầm non nhỏ bé hấp thu dinh dưỡng mà chậm rãi lớn lên.
Chính một khắc đó, trong lòng em cực kỳ kiêu ngạo.
Em nghĩ, đứng bên cạnh em là Hải ca của em, là người em yêu nhất, trong tay anh ấy là con gái của bọn em.
Ngày đó ánh đèn đặc biệt nhu hòa, em nhìn anh, ôm anh và con gái, cảm thấy đây thật sự là một gia đình.
Thật sự là cảm giác của một gia đình.
Em phát hiện xu hướng tính dục của mình từ rất sớm, cho nên em luôn cho rằng cả đời này em sẽ chìm trong đám hoa cỏ mà trăng hoa ong bướm, loại chuyện "gia đình" này, em sẽ không bao giờ có, cũng không mong muốn có nó.
Nhưng ngay từ khi quen anh, em lại sinh ra một cảm giác chờ mong đối với thứ gọi là "nhà của chúng ta."
Chúng ta đã từng vô số lần phải mệt nhọc dỗ dành Nhạc Nhạc cho đến khi con bé ngủ ngon, hai chúng ta mới nhìn nhau cười xòa, tắm rửa nghỉ ngơi.
Chúng ta cũng đã từng vô số lần nằm bên nhau ảo tưởng về tương lai sau này con gái chúng ta sẽ trở thành một người ưu tú như thế nào.
Chúng ta cúng đã từng dựa vào nhau, em ôm anh, anh nhắm nghiền hai mắt lại, tuy cả hai đều tỉnh nhưng không ai muốn rời giường, ai cũng đều muốn hưởng thụ không khí ấm áp của gia đình.
Em nghĩ anh thật sự rất yêu em.
Từ trước đến nay anh luôn bao dung em, nhường nhịn em.
Người ngoài mỗi khi hỏi thăm, nghe được anh là người nằm dưới sẽ đều cảm thấy ngạc nhiên.
Một người cường đại lại ổn trọng như vậy, sao có thể cam tâm tình nguyện nằm dưới thân một nam nhân khác chứ?
Nhưng anh lại thản nhiên chấp nhận như thể đó chẳng phải vấn đề to tát gì.
Mỗi ngày ở bên nhau anh đều dùng toàn bộ tình yêu của mình để vun đắp cho gia đình của chúng ta.
Mỗi ngày tỉnh lại, rời khỏi phòng em đều có thể nhìn thấy thân ảnh bận rộn trong bếp của anh, đều có thể nhìn thấy anh vội vàng cho Nhạc Nhạc uống sữa, còn em an tâm hưởng thụ tình yêu của anh, ôn nhu của anh, cùng anh vượt qua những năm tháng hạnh phúc kia.
Mọi việc sau đó khiến em cực kỳ hổ thẹn, cũng cực kì không muốn nhắc tới.
Nhưng hôm nay em muốn thẳng thắn, thành thật nói ra mọi thứ.
Bởi vì em đã học được cách đối mặt, học được cách nhìn vào mọi sai lầm trong quá khứ, nên em cần phải nói ra.
Từ nhỏ em đã tiếp thu giáo dục trong gia đình, cha mẹ từ trước tới nay chỉ nói cho em rằng muốn trở thành một người có năng lực trong thương giới thì cần phải có thủ đoạn, phải có thủ đoạn, có năng lực thì mới có thể trở thành một người nối nghiệp Tiêu thị một cách xuất sắc.
Nhưng, cha mẹ và mọi người, chưa ai dạy em cách yêu một người, cũng không ai nói cho em cái gọi là thỏa mãn, không ai dạy em cách quý trọng.
Cho nên, như anh nói, từ nhỏ EQ của em vẫn luôn thấp, ngu ngốc kiêu căng độc đoán.
Ở phương diện tình cảm, thật sự ngu hết thuốc chữa.
Rõ ràng em đã có anh, có con gái, rõ ràng đã có một mái ấm hạnh phúc nhất thế giới, nhưng từng ngày từng này qua đi, em bắt đầu hình thành thói quen, đến cuối cùng lại khiến mọi thứ em có được dần dần rời xa em, em biết chúng quan trọng, nhưng lại nghĩ nó có cũng được không có cũng không sao, rồi dần dần em xem nhẹ nó.
Em cho rằng em thấy anh phiền phức, nhưng thật ra trong thâm tâm em luôn áp lực, hoảng loạn.
Mấy năm trước chúng ta ở bên nhau, mỗi ngày đều ngọt ngào mãnh liệt như vậy, mỗi ngày đều trôi qua thật hạnh phúc như vậy.
Nhưng đến sau cùng, mọi thứ lại trở lên bình bình, tựa như một cặp vợ chồng trung niên, chỉ còn lại lời yêu trên danh nghĩa, cảm giác như không còn thắm thiết như trước nữa, cuối cùng dẫn đến cãi vã, xa mặt cách lòng.
Em bắt đầu sợ hãi, em sợ về sau tình yêu chúng ta cũng trở nên nhạt nhẽo, không thú vị như vậy.
Em bắt đầu thử ngoại tình, muốn cảm nhận lại tình yêu mãnh liệt như trước kia.
Chính lúc này Phó Chu Minh xuất hiện, do một người quen tiến cử trước mặt em.
Em nhìn ngoại