Triệu Hướng Hải sờ đầu nhỏ của Nhạc Nhạc, nói: "Ba biết rồi."
Nhạc Nhạc quay đầu lại nhìn chằm chằm mặt cha bé một hồi lâu, xác định hắn vẫn không tỉnh lại mới mất mát nhảy xuống từ mép giường, ủ rũ cụp đuôi ngồi xuống bên cạnh sofa đọc sách.
Triệu Hướng Hải vẫn đứng tại chỗ đó, nhìn bảng số liệu thể năng của Tiêu Diệp, thấy không có gì khác thường anh mới thả lỏng tâm tình, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Trên ban công tầng trên, Quan Trường Phong dựa vào lan can nhìn về phía xa xăm nào đó.
Không khí mát lạnh, mãi mới thấy mặt trời lấp ló đằng chân trời.
Triệu Hướng Hải đi đến bên người Quan Trường Phong, không nói năng gì, chỉ đứng yên lặng một chỗ châm điếu thuốc.
Thật ra anh đã cai thuốc từ lâu, nhưng trong khoảng thời gian này có quá nhiều áp lực tích tụ trong lòng, không nhịn được mà hút hai ba điếu, nếu không sẽ khó chịu không chịu nổi.
"Hải ca, đừng hút thuốc." Quan Trường Phong nhìn lên sườn mặt của Triệu Hướng Hải nói: "Không tốt cho cơ thể anh."
Triệu Hướng Hải an tĩnh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, thật lâu sau mới trả lời: "Phiền muộn quá nhiều, dù sao cũng phải tìm cách để giảm bớt chứ."
Quan Trường Phong thở dài, lặng lẽ duỗi tay qua muốn nắm lấy bàn tay của Triệu Hướng Hải, nhưng anh đã nhanh chóng không một tiếng động rụt tay về.
Quan Trường Phong bỗng cứng người, ánh mắt cũng tối sầm lại.
Một hồi lâu sau hắn mới u ám nói: "Quả nhiên anh vẫn trách tôi...trách tôi ngày đó không cứu anh."
"Không cần nghĩ nhiều." Triệu Hướng Hải lắc đầu: "Tôi không trách cậu, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ trách cậu."
"Nhưng chính anh..."
"Trường Phong." Triệu Hướng Hải thu lại ánh mắt, nghiêm túc nhìn khuôn mặt đã nhuốm đầy bi thương kia của Quan Trường Phong: "Lúc đó quá nguy hiểm, cậu lựa chọn cứu tôi hay tự bảo vệ tính mạng của mình đều là tự do của cậu, tôi không có quyền xen vào.
Tôi chỉ cảm thấy nếu chúng ta đã vĩnh viễn không có khả năng làm người yêu thì vẫn nên duy trì khoảng cách một chút, đúng không?"
Quan Trường Phong yên lặng nhìn Triệu Hướng Hải: "Anh vẫn quyết định tha thứ cho cậu ta."
Triệu Hướng Hải bị nhìn cũng không hoảng hốt, ngược lại còn nở một nụ cười, không lên tiếng.
Sự cố phát sinh trong nháy mắt, Tiêu Diệp phi thân tới gắt gao ôm chặt lấy anh và con gái đè xuống dưới thân, mặc cho khối đá đập mạnh xuống cơ thể của hắn.
Một khắc kia, tựa hồ anh còn có thể nghe thấy được tiếng xương cốt vang lên cùng tiếng máu tóe ra khắp nơi.
Tuy thảm thiết như vậy, nhưng Tiêu Diệp vẫn gồng chặt cơ thể, đôi tay chống lên mặt đất bảo vệ cho anh và con gái dưới thân được bình yên.
Từ trước đến giờ Triệu Hướng Hải vẫn luôn cảm thấy Tiêu Diệp đau khổ dây dưa với anh như vậy thứ nhất là do hắn mang tâm tư của một đứa con nít, không quen với việc không có anh bên cạnh, hai là hắn thật sự còn chút tình cảm với anh, chỉ muốn níu kéo rồi đến khi chán thì sẽ tự dừng lại.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới Tiêu Diệp lại có chấp niệm lớn như vậy đối với anh.
Lớn đến mức hắn nguyện đánh đổi cả tính mạng cũng muốn bảo hộ anh chu toàn.
Triệu Hướng Hải hút điếu thuốc, cổ họng khô khốc có chút đau đớn: "Tôi với cậu ấy đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng đã xác định cả đời này phải dây dưa với nhau."
"Cũng đúng." Thật lâu sau Quan Trường Phong mới cười nhẹ một tiếng: "Trước đây tôi luôn cho rằng mình có thể nắm chắc cơ hội thắng, nhưng hiện tại có lẽ tôi cũng nên học cách từ bỏ."
Dứt lời, hắn cầm hộp đồ ăn đẩy đến trước mặt Triệu Hướng Hải, nói: "Cho anh, nhớ phải ăn đấy.
Mới có mấy ngày mà đã gầy thành như vậy rồi."
Tiêu Diệp xảy ra chuyện, anh tạm thời chịu trách nhiệm quản lý công ty của Tiêu gia, Triệu Hướng Hải lo lắng việc Tiêu gia có