Tiêu Diệp nghe được lời mắng mỏ của Triệu Hướng Hải, ánh mắt liền thâm trầm.
Triệu Hướng Hải rốt cuộc cũng phản ứng!
Trước kia, anh đều mang một bộ dáng lãnh đạm, dùng thái độ muốn cách xa hắn vạn dặm, khiến Tiêu Diệp trong lòng chứa đầy bực bội, hận không thể trực tiếp đem người cột trên giường, hung hăng làm một trận!
"Anh thích mắng thì mắng." Tiêu Dã bóp chặt lấy cổ tay của Triệu Hướng Hải: "Dù sao thứ tôi muốn chính là thái độ của anh, hiểu không?"
"Cậu thích làm mấy việc như thế này lắm sao?"
"Thích." Tiêu Diệp hô hấp dần trở lên thô nặng: "Ít nhất, anh cũng không còn lãnh đạm như trước."
Triệu Hướng Hải nhìn thẳng mắt Tiêu Diệp, cười lạnh nói: "Tiêu Diệp, cậu con mẹ nó không phải là khăn lông thành tinh đi? Sao tư tưởng có thể vặn vẹo như vậy?"
Thật sự là 7 năm qua anh đối xử với Tiêu Diệp quá tốt rồi.
Thế cho nên dưỡng thành cái tính bá đạo tùy hứng đến vô lý như vậy, luôn cho rằng chỉ cần hắn tức giận, hay bất mãn thì anh cũng phải ngoan ngoãn phục tùng.
Tính tình thối nát, không bằng một đứa trẻ lên ba.
Hiện tại hai người bọn họ đã chia tay, Triệu Hướng Hải không có lý do gì mà phải phục tùng hắn như trước nữa.
"Tôi một ngày không cùng Tống Tu chặt cắt đứt quan hệ." Triệu Hướng Hải nặng nề nói: "Cậu liền một ngày không dừng lại hành vi ấu trĩ này, phải không?"
Tiêu Diệp nghiêng đầu qua một bên, không nói chuyện.
Triệu Hướng Hải nhìn gương mắt quyết tâm của hắn, trong lòng đã hiểu.
Thật lâu sau, anh gật gật đầu như là quyết định cái gì đó: "Được rồi, Tiêu Diệp, tôi hiểu ý cậu rồi."
Tiêu Diệp thần sắc hơi chấn động.
Triệu Hướng Hải đồng ý?
Là đồng ý mà? Đúng không?
Trong lòng Tiêu Diệp kích động không thể giải thích được, nhưng hắn vẫn mặt lạnh, liếc mắt nhìn Triệu Hướng Hải: "Anh hiểu được là tốt rồi."
Triệu Hướng Hải nhắm mắt, nén tâm trạng đang hỗn loạn vào lòng, nhấc chân rời đi.
Tiêu Diệp nghiêng thân mình hỏi hắn: "Vậy khi nào anh cùng Tống Tu chia tay? Tôi không muốn hai người có thêm bất cứ quan hệ gì nữa."
Triệu Hướng Hải thoáng quay đầu lại, dừng lại một chút, buồn cười nói: "Tôi nói muốn chia tay Tống Tu khi nào?"
Tiêu Diệp nheo đôi mắt lại, cả người nháy mắt tràn ngập nguy hiểm, hơi thở căng chặt: "Anh vừa rồi không phải nói đã hiểu?"
"Tôi hiểu." Triệu Hướng Hải khẽ cong khóe môi, trong ánh mắt lại lạnh lẽo không tưởng: "Bồ Tát cũng có ba phần hỏa khí, Tiêu Diệp, lúc này, tôi không muốn có quan hệ gì với cậu nữa."
Tiêu Diệp trong lòng nhảy dựng: "Anh có ý gì?"
"Chiếc đồng hồ kim cương đó." Triệu Hướng Hải chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay Tiêu Diệp: "Nó rất thích hợp với Phó Chu Minh, cậu có thể đưa cho cậu ta, tặng bao nhiêu cũng được, chỉ cần là cậu tặng, tôi tin rằng cậu ta sẽ rất thích nó."
Ngay khi Tiêu Diệp nghe thấy những điều này, trái tim của hắn dần cảm thấy đau đớn, tức giận nói: "Triệu Hướng Hải, anh có biết mình đang nói gì không!"
Hắn mua chiếc đồng hồ kim cương này còn cố ý lấy ra hai cuống vé, tất cả đều là để kích thích Triệu Hướng Hải!
Chính là Triệu Hướng Hải chẳng những không để bụng, cư nhiên còn mẹ nó khích lệ hắn, xúi giục hắn tặng đồng hồ đó cho Phó Chu Minh?
Tiêu Diệp cảm thấy lồng ngực chính mình tràn ngập tức giận!
Nếu có thể, hắn thật muốn trực tiếp đem Triệu Hướng Hải đè ở dưới thân, ép hỏi anh trong lòng anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì!
Làm sao anh có thể, làm sao anh có thể thực