Trợ lý Vương gật đầu, sau đó cửa phòng chủ tịch nhanh chóng mở ra, khuôn mặt tuấn tú của Tống Tu xuất hiện trong tầm mắt anh.
Cậu mặc một chiếc áo khoác len màu be, đeo khẩu trang đen, trên tay là một hộp quà.
Cậu bước tới bàn của Triệu Hướng Hải, tháo khẩu trang ra, đặt chiếc hộp lên bàn Triệu Hướng Hải: " Triệu tổng, cái này...!tặng ngài, là một món quà nhỏ thôi.
Cảm ơn ngài đã giúp em."
Triệu Hướng Hải khẽ cười: "Đây là cái gì?"
Tống Tu mở ra hộp ra.
Triệu Hướng Hải nhìn vào bên trong liền thấy trong hộp là một đôi giày khiêu vũ trẻ em được trang trí bằng ngọc trai, từ chất liệu và tay nghề có thể thấy chúng không hề rẻ.
"Nghe nói con gái ngài học lớp khiêu vũ, cho nên em mới...!mua cái này, mong ngài đừng ghét bỏ."
Triệu Hướng Hải khẽ nhướn mày: "Cậu biết cũng thật nhiều."
Tống Tu sắc mặt tái nhợt, lo lắng lắc đầu: "Không, không phải, Triệu tổng, em không muốn do thám cuộc sống của ngài, em chỉ muốn..."
"Được rồi." Triệu Hướng Hải đóng hộp lại: "Tô cũng không trách cậu, ngồi đi."
Tống Tu thấy biểu tình của Triệu Hướng Hải xác thật không có gì khác thường, lúc này mới yên tâm ngồi xuống trước bàn Triệu Hướng Hải, nhẹ giọng nói: "Đoàn phim《 trục phong 》thông báo cho em biết vài ngày sau đi thử vai lần hai, em cảm thấy lần này có thể nắm chắc vai chính trong tay."
"Có tự tin là được rồi." Triệu Hướng Hải bóp tàn thuốc ném vào gạt tàn, sau đó ngẩng đầu lên, tỉ mỉ đánh giá gương mặt của Tống Tu: "Nhìn kỹ đi, khuôn mặt của câu lớn lên trông thật đẹp.
Nó rất phù hợp với khí chất của nhân vật chính."
Tống Tu sửng sốt.
Sau đó, như đã hiểu ra điều gì, cậu đứng dậy, đi đến bên cạnh Triệu Tương Hải, quỳ một gối xuống, đặt hai tay lên anh nhẹ nhàng xoa nắn.
Triệu Hướng Hải chưa kịp phản ứng thì Tống Tu đã nói nhỏ: " Triệu tổng, ngài là người đàn ông mà em ngưỡng mộ nhất.
Em có thể lấy được tài nguyên, có thể trà trộn trong vòng giải trí này, tất cả đều nhờ vào sự hỗ trợ của ngài...!Ngài muốn gì, chỉ cần em có thể làm, em sẽ báo đáp ngài thật tốt.
"
Triệu Hướng Hải chớp mắt kinh ngạc, trong nháy mắt có chút dở khóc dở cười.
Anh nói Tống Tu có gương mặt đẹp, đó chỉ là một nói ra suy nghĩ, một câu khích lệ thôi.
Nhưng Tống Tu......!
Tống Tu dường như hiểu nhầm thành anh muốn dùng quy tắc ngầm, muốn bồi anh trên giường?
Tống Tu cư nhiên còn sảng khoái đồng ý rồi?
Triệu Hướng Hải cười lắc lắc đầu, lấy tay Tống Tu ra: "Tôi chưa từng nghĩ sẽ dùng quy tắc ngầm với cậu."
Tống Tu sững sờ một hồi, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng vì xấu hổ.
Một lúc lâu sau, cậu mới thốt lên một tiếng, đi về chỗ ngồi, thở phào nhẹ nhõm một hơi nhưng trong lòng lại mất mát không thể giải thích được.
Triệu Hướng Hải nhìn biểu tình của Tống Tu, đôi mắt khẽ híp lại một chút, đột nhiên trong đầu lại có ý tưởng lóe lên: "Tuy nhiên, nếu là yêu cầu, tôi thật sự có một yêu cầu nhỏ."
Tống Tu khẽ căng thẳng: "Yêu