Từ Hôm Nay Bắt Đầu Ngược Tra Nam

Không Một Khắc Nào Quên Anh


trước sau


"Không phải tôi chỉ là nhắc nhở cậu một chút thôi sao?" Diệp Đình cười lạnh một tiếng: "Ai biết cậu còn nhớ đến anh ta hay không."
"Ai nhớ anh ta?" Tiêu Diệp đen mặt, giống như cực kì bất mãn với câu nói này của Diệp Đình: "Tay tay cũng đã chia tay, còn cái gì mà nhớ với thương? Tôi đã sớm quên sạch rồi.

Diệp Đình cười khẩy: "Vậy được, cậu chuẩn bị cho tốt đi.

Buổi tối gặp."
Cúp điện thoại, Tiêu Diệp đứng dựa vào cửa sổ một hồi lâu.

Hắn nhìn làn tuyết phiêu lãng ngoài kia, trong lòng lại nặng nề như bị đá đè xuống.

Sauk hi quyết định chia tay với Triệu Hướng Hải, hắn đem tất cả những đồ vật có liên quan đến Triệu Hướng Hải, bao gồm cả những quà tặng bọn họ đã từng trao cho nhau, đem tất cả ném vào kho chứa đồ, nhắm mắt làm ngơ.

Hắn còn mời đầu bếp nấu cơm dựa theo khẩu vị của bản thân, tuy rằng có chút khác biệt so với tay nghề của Triệu Hướng Hải, nhưng tốt xấu gì thì cũng nuốt nổi.

Mọi thứ trong cuộc sống độc thân tất cả đều được chuẩn bị thỏa đáng.


Tiêu Diệp vốn nghĩ rằng trải qua sống độc thân một mình một thời gian, hắn sẽ chẫm rãi quên được Triệu Hướng Hải.

Nhưng......!
Không có!
Giống như trò chơi đập chuột, cầm búa đập một con chuột thò lên từ trong lỗ, lập tức sẽ có một con chuột khác hi hi ha ha ló đầu lên ở một cái lỗ khác.

Khi rảnh rỗi, trong đầu hắn vẫn cứ nghĩ về Triệu Hướng Hải, nhưng cứ nghĩ đến anh là tim hắn giống như bị ai đó đấm mạnh, đau đớn không thể chịu nổi.

Vì muốn sửa lại thói quen này mà hai tháng nay hắn điên cuồng tăng ca!
Hắn tăng ca đến đêm khuya, tiếp nhận thêm nhiều hạng mục khác nhau, muốn khiến cho bản thân hoàn toàn chìm đắm vào trong công việc, không cần phải nghĩ đến người kia nữa.

Nhưng mỗi lần hắn làm xong công việc, trong lòng lại bắt đầu hưu quạnh.

Như thể bị đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng trong lồng ngực.

Tiêu Diệp bực bội gãi đầu, nhắm chặt mắ lại: "Con mẹ nó..."
"Thiếu gia." Tiếng của quan gia đột ngột truyền đến từ sau lưng, Tiêu Diêp vừa quay đầu thì nhìn thấy quản gia cầm hai bình rượu đứng sau lưng mình.

Sắc mặt Tiêu Diệp nhất thời không vui nổi: "Có chuyện gì?"
"Phu nhân nói hai bình rượu vang đỏ này đưa cho ngài một lọ, đợi lát nữa ăn cơm rồi khui ra."
Tiêu Diệp ừ một tiếng, phiền muộn vươn tay cầm lấy hai bình rượu rồi khẽ nhìn qua.

Một cái liếc mắt này khiến trái tim hắn lập tức co rút đau đớn.

Rượu vang đỏ trên tay quản gia là loại rượu nhập khẩu từ Pháp, cũng là loại mà Triệu Hướng Hải yêu thích nhất.

Trong bảy năm bên nhau, trước khi làm tình Triệu Hướng Hải thường uống vài ly rượu vang đỏ, uống đến khi sắc mặt ửng hồng, hương thơm từ rượu lan đầu khoang miệng, vẻ ngoài vốn cấm dục

của anh lúc đó lại giống như muốn làm càn, khiến cho Tiêu Diệp điên đảo chỉ muốn đè anh xuống chịch cho đến chết, chịch thế nào cũng không đủ.


Đôi mắt Tiêu Diệp bỗng sắc bén, chỉ vào bình rượu: "Bình này đưa tôi đi"
Quản gia nhìn thấy Tiêu Diệp có vẻ không vui, vội lùi về sau mấy bước: "Được, ngài cứ lấy đi."
Tiêu Diệp nháo còn chưa đủ, gầm nhẹ một tiếng: "Sau này đừng có mua loại rượu này nữa! Tốt nhất là ném đi, đừng để tôi nhìn thấy nó."
"Được được, tôi biết rồi." Sắc mặt quản gia tái nhợt, quay đầu chạy.

Tiêu Diệp đứng tại chỗ thở hồng hộc, trong ánh mắt hiện lên sự táo bạo cùng hoảng loạn.

Vậy mà chỉ với một bình rượu, hắn lại có thể lập tức nhớ tới Triệu Hướng Hải.

Công sức đè nén lâu như vậy, chỉ vì bình rượu này mà nháy mắt đã bị phá bỏ hoàn toàn.

Tiêu Diệp cắn chặt răng, nhưng sâu trong nội tâm lại vô lực yếu ớt không biết làm thế nào.

Bên ngoài nhà chính Tiêu gia, trợ lý của Tiêu Diệp đã lái xe đến đón hắn trước nửa tiếng khi bữa tiệc bắt đầu.

Sắc mặt Tiêu Diệp thâm trầm, một câu cũng không nói mà chui vào trong xe đi đến bữa tiệc.

Trong đại sảnh, Diệp Đình đã đến rất sớm.


Diệp Đình ngước mắt nhìn khuôn mặt đen xì của Tiêu Diệp mà lòng khẽ thở dài.

Sắc mặt khó coi như vậy, tên này phỏng chừng lại bị cái gì đó kích thích rồi.

Ai.

Người ngoài cho rằng Tiêu Diệp đã hoàn toàn chia tay Triệu Hướng Hải, nhưng chỉ có hắn mới biết được hai tháng nay, tên ngốc Tiêu Diệp này nào có một khắc quên được Triệu Hướng Hải?
Bên ngoài thì tỏ vẻ lạnh nhạt, cái gì cũng không quan tâm không để ý, nhưng cũng chẳng làm được gì.

Tiêu Diệp đi đến trước mặt Diệp Đình, gật đầu với hắn.

Diệp Đình còn chưa kịp nói gì thì đã nghe được tiếng mọi người ồn ào: "Triệu tổng, Triệu tổng tới."
Diệp Đình giật mình, theo bản năng muốn kéo Tiêu Diệp rời đi.

Nhưng cơ bản đầu của Tiêu Diệp không tự chủ được mà quay lại, gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân vừa mới tiến vào đại sảnh kia..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện