Dãy ghế lô xa hoa, tiếng trống vang lên hòa cùng thứ âm nhạc chói tai như muốn xộc thẳng vào bộ não con người.
Diệp Đình đi WC về, vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy tên ngốc Tiêu Diệp đang mạnh bạo cầm bình rượu lên điên cuồng uống, sắc mặt càng ngày càng âm trầm như thể một con thú hoang đang tức giận đến mức thở hổn hển.
"Này này, Tiêu, cậu đừng uống nhiều như vậy chứ." Diệp Đình nóng nảy nói, đoạt lấy bình rượu trong tay hắn: "Mượn rượu giải sầu cũng không bảo cậu uống như thế này, cậu uống chậm chút thì chết à?"
Tiêu Diệp liếc mắt nhìn hắn một cái, nhếch khóe miệng cười khẩy: "Liên quan gì? Dù sao tôi có uống đến chết thì Triệu Hướng Hải cũng sẽ không liếc tôi lấy một cái...Trả rượu cho tôi."
Diệp Đình cau mày trả lại rượu cho hắn rồi ngồi xuống cạnh hắn: " Tôi nói này, cậu có nhất thiết phải khó chịu như vậy không?"
Tiêu Diệp đưa rượu lên nốc một ngụm, ánh mắt không biết nhìn đi nơi nào, hầu kết thong thả lăn lộn lên xuống.
Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại tâm phiền ý loạn thành cái dạng này.
Trong tình cảm, hắn luôn luôn là tên thần kinh thô
Hắn luôn dồn hết tâm sức cho công việc, còn mấy thứ râu ria như chuyện tình cảm chưa bao giờ là trọng tâm, trọng điểm trong cuộc sống của hắn.
Bảy năm qua, hắn với Triệu Hướng Hải vẫn luôn hòa hợp, cuộc sống thường ngày cũng cực kì thoải mái, thoải mái đến mức đã từng không ít lần hắn xem nhẹ sự tồn tại của một số việc, cho rằng nó là điều đương nhiên.
Nhưng từ khi Triệu Hướng Hải biết hắn và Phó Chu Minh ám muội dây dưa với nhau, hết thảy mọi thứ đều thay đổi.
Những ngày tiếp theo đó hắn không được ăn đồ ăn mà Triệu Hướng Hải nấu, không được Triệu Hướng Hải chiếu cố cho sinh hoạt thường ngày.
Điều quan trọng nhất là hắn rốt cuộc cũng không còn cảm nhận được sự quan tâm và nhiệt tình của người kia nữa.
Trước kia hắn luôn luôn cho rằng hắn và Triệu Hướng Hải sẽ luôn sống hòa thuận dưới một mái nhà, mãi mãi là như vậy.
Nhưng hắn không nghĩ tới, trải qua bay năm, tình thế lại thay đổi rõ rệt.
Hắn với anh chia tay, giữa bọn họ như có một bức tường kính chắn ngang.
Hắn có thể nhìn thấy Triệu Hướng Hải, nhưng bất luận hắn có kêu to như thế nào đi chăng nữa, gào thét đến mức nào đi chăng nữa thì Triệu Hướng Hải vẫn không nghe thấy, không nguyện ý đáp lại hắn.
Hắn có thể thấy Triệu Hướng Hải, nhưng lại không thể chạm đến anh.
Hắn nghĩ đủ mọi biện pháp, tìm người kích thích anh, tính kế áp bức anh, cúi đầu xin lỗi anh, nhưng dù có bao nhiêu biện pháp đi chăng nữa thì cũng không thể đánh đổ bức tường kính kia, hắn vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Hướng Hải càng ngày càng tỏ ra xa cách hắn, chậm rãi bước xa khỏi cuộc đời hắn mà không quay đầu lại.
Tiêu Diệp nắm chặt bình rượu, hưng hăng rót vào miệng.
Vị cay nồng của rượu như tản ra trong bụng hắn.
Nếu như sớm biết sẽ có ngày hôm nay, lúc trước hắn thà chết cũng không dính líu một chút với Phó Chu Minh, thà chết cũng không chơi mấy trò ái muội cùng người khác.
"Người anh em." Diệp Đình lo lắng vỗ vỗ bả vai của Tiêu Diệp: "Đừng uống nhiều quá, cũng đừng nghĩ nữa, hiện tại cậu có nghĩ cũng có giải quyết được gì đâu?"
Tiêu Diệp cười khẩy một tiếng, đôi mắt đã nhiễm men say.
Diệp Đình lắc đầu, do dự một chút rồi cúi xuống bên tai hắn, nhẹ giọng nói: "Tôi tìm cho cậu vài người, cậu nhìn thử một chút xem?"
Tiêu Diệp tùy tiện gác đôi chân thon dài rắn chắc lên bàn, khuôn mặt để lộ vài phần tùy ý: "Cái gì?"
Diệp Đình ấn vào chuông phục vụ, một gã đàn ông trung niên bước tới: "Tiêu thiếu, Diệp thiếu, hai vị có yêu cầu gì sao?"
"Người đâu?" Diệp Đình gõ gõ tay xuống bàn: "Mang vào đây tôi nhìn một chút."
Gã đàn ông gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, mở cửa đi ra ngoài.
Một lúc sau, một thiếu niên thoạt nhìn ngây ngô lại đẹp trai, mang theo hơi thở thanh xuân thoải mái bước vào phòng, đứng trước mặt Tiêu Diệp và Diệp Đình, cúi mình chào một cái.
Không đợi Tiêu Diệp kịp phản ứng, Diệp Đình đã bất mãn hừ