Đồng hồ treo trên tường tích tắc chuyển động đều đều.
Công việc của Triệu Hướng Hải vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Chờ đến khi anh rảnh rỗi cũng đã hơn 3 giờ chiều.
Anh gọi trợ lý Vương vào, đưa xấp tài liệu trên tay cho cậu: "Cậu xử lý nốt đống tài liệu này đi.
Nhớ gửi biên bản cuộc họp hôm nay vào hộp thư của tôi."
Trợ lý Vương gật đầu đáp ứng, cầm lấy văn kiện xoay muốn người rời đi, lại do dự quay đầu lại nhìn về phía Triệu Hướng Hải, tựa như có chuyện muốn nói.
Triệu Hướng Hải nhìn vẻ mặt xấu hổ của cậu: "Làm sao vậy? Còn có việc?"
"À......" Trợ lý Vương thập phần khó xử: "Tôi chỉ muốn nhắc ngài một tiếng...Phó Chu Minh kia tựa hồ đã chờ ngài rất lâu."
Triệu Hướng Hải nhướng mày, kinh ngạc nói: "Cậu ta còn chưa đi?"
Anh cố ý để Phó Chu Minh chờ, chính là muốn cho cậu biết khó mà lui.
Nhưng không nghĩ tới tiểu minh tinh này khác với những người khác, có những mười phần nhẫn nại.
Khó trách có thể leo lên người Tiêu Diệp.
"Cậu ta chưa đi." Trợ lý Vương cũng thực bất đắc dĩ, khuôn mặt tròn trịa lộ ra những nếp nhăn khổ sở, giống như một cái bánh bao thịt mới ra lò, nhìn thật đáng thương: "Cậu ta và người đại diện nhờ tôi đến thuyết phục ngài vài lần rồi thôi.
Nhưng không có đi đâu cả, dù sao thì họ cũng nhất quyết muốn gặp ngài."
Triệu Hướng Hải khẽ hừ nhẹ một tiếng, cầm lấy điếu thuốc bên người, châm một điếu: "Nếu như vậy thì cho bọn họ mười phút đi."
Trợ lý Vương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Được được được, tôi lập tức đi gọi bọn họ."
Cơ thể có phần mệt mỏi của Triệu Hướng Hải bật dậy khỏi ghế ngồi, làn khói sáng dập tắt giữa những ngón tay thon dài của anh.
Anh bước tới cửa sổ sát đất, nheo mắt nhìn thành phố nhộn nhịp bên ngoài.
"Triệu, Triệu tổng ——"
Một giọng nam trẻ tuổi vang lên sau lưng anh.
Triệu Hướng Hải quay đầu lại nhìn, trước cửa phòng làm việc của anh là một thiếu niên, xinh đẹp hơn nhiều so với trên màn ảnh.
Triệu Hướng Hải đánh giá cậu một chút rồi nói: "Vào đi."
"Cảm ơn Triệu tổng."
Phó Chu Minh thận trọng đáp lại, dẫn theo người đại diện, cùng nhau bước vào văn phòng sang trọng của Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải không đáp lại cậu ta ngay lập tức mà đứng hút thuốc trước cửa sổ, sau đó anh khẽ thở ra một hơi rồi bước về chỗ ngồi, đôi chân thon dài trong quần âu ấn chặt tàn thuốc dưới đất, ngước mắt lên uể oải: "Nói đi, tới tìm tôi làm gì?"
Phó Chu Minh không nhận được câu trả lời của Triệu Hướng Hải, vậy nên cũng không dám ngồi xuống, chỉ có thể thành thật đứng một chỗ.
Cậu ta hơi ngẩng đầu liếc nhìn Triệu Hướng Hải, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, thành thục của anh, cảm nhận được khí chất cao quý tỏa ra từ anh, trái tim cậu đột nhiên thắt lại: "Tôi đến đây để nhận lỗi của mình."
Triệu Hướng Hải ánh mắt bình tĩnh, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn: "Cậu muốn nhận lỗi gì?"
"Tôi không nên ở sau lưng ngài lén hẹn Tiêu tổng đi xem phim và ăn tối." Phó Chu Minh cúi đầu.
Bị ánh mắt của Triệu Hướng Hải chằm chằm, cậu chỉ cảm thấy một áp lực to lớn ập đến, tim đập loạn nhịp.
"Biết rõ Tiêu tổng là bạn trai của ngài, lại không cùng ngài ấy giữ khoảng cách để tránh nghi ngờ."
"Tôi và Tiêu Diệp chia tay rồi." Triệu Hướng Hải lắc đầu, "Những chuyện trước đây tôi không quan tâm.
Nếu cậu chỉ muốn nói những lời này.
Vậy thì Vương Hách, tiễn khách đi."
Vương trợ lý nâng lên tay muốn đuổi bọn họ ra ngoài.
Người đại diện của Phó Chu Minh vội vội vàng vàng nhảy ra: "Triệu tổng, tôi còn có chuyện muốn nói."
Triệu Hướng Hải ra hiệu cho trợ lý dừng tay, để hắn nói tiếp.
"Triệu tổng, tôi biết ngài đủ mạnh.
Chúng tôi không thể chiến đấu với ngài." Người đại diện siết chặt nắm đấm.
"Lần này Chu Minh làm sai.
Chúng tôi sẵn sàng chịu trừng phạt.
Tuy nhiên, ngài đã rút phần lớn tài nguyên của cậu ấy ra rồi, có phải đã đến lúc nguôi giận rồi không? Ngài là một thương nhân, làm làm việc tuyệt tình như vậy đối với ngài có tốt không?
Triệu Hướng Hải đứng lên, đẩy đẩy kính gọng vàng trên mũi: "Không tốt chỗ nào?"
Người đại diện cắn môi, trong đầu cũng không nghĩ ra, làm loại việc thay đổi người như thế này rất tốn thời gian, công sức, Triệu Hướng Hải có thể được lợi gì chứ!
"Có thể nhìn thấy người mà mình ghét, phải cầu xin