"Bíp ——"
Chờ đợi chuông điện thoại thật lâu cũng không có ai nghe máy.
Triệu Hướng Hải hơi nhíu mày lại, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một loại dự cảm xấu.
Tiểu gia hỏa Dương Gia Lập này luôn ở lại căn nhà kia của anh chẳng khác gì Đường Tăng ngồi trong vòng Kim Cô Bổng, cũng chẳng bao giờ ra khỏi cửa, bình thường anh gọi điện sẽ nghe máy ngay.
Hay cậu đang tắm?
Triệu Hướng Hải nghi hoặc trong lòng, đợi hơn nửa giờ nữa rồi lại tiếp tục gọi thêm một lần.
Lần này, điện thoại đầu dây bên kia vang chuông thật lâu.
Triệu Hướng Hải chờ đến không còn kiên nhẫn, đang muốn cúp máy thì bên kia vang lên một tiếng.
Anh vội vàng nói: "Dương Gia Lập, cậu đang ở nhà sao? Phòng tôi đã tìm cho cậu rồi, nơi này khá an toàn nên cứ yên tâm nhé."
Đầu dây bên kia không lên tiếng, nhưng lại có tiếng hít thở đều đều.
Triệu Hướng Hải khẽ nhảy dựng: "Này? Dương Gia Lập, cậu có đang nghe không đấy?"
Người bên kia vẫn không nói chuyện.
Triệu Hướng Hải dựa vào trực giác nhạy bén thường ngày bèn cảm thấy có chuyện không ổn, giọng đột nhiên chuyển lạnh: ".....Cậu là ai?"
Lần này đầu dây bên kia rốt cuộc cũng truyền đến một tiếng hừ lạnh nhẹ nhàng.
Sau đó, người kia dùng âm thanh trầm thấp nói: "Tôi khuyên cậu không nên động vào việc này."
Triệu Hướng Hải chấn động.
Giọng nói này cơ bản không phải là của Dương Gia Lập.
Anh gọi điện thoại cho Dương Gia Lập, nhưng lại là người khác nghe máy, chuyện này chỉ có một khả năng.....!
Dương Gia Lập bị bắt đi rồi!
Trong lòng Triệu Hướng Hải đột nhiên căng thẳng, cuống quít xuống giường, giọng nói cũng càng thêm lạnh lẽo: "Cậu là ai?"
"Triệu Hướng Hải, tôi khuyên cậu đừng nên động vào việc này." Người kia nói: "Người tôi đã mang đi, cậu đừng mong có thể tìm được.
Tôi chỉ là để ý mặt mũi của Tiêu Diệp mới không truy cứu việc cậu che giấu người của tôi, nếu không, tôi không ngại cho cậu một bài học đâu!"
Lông mày của Triệu Hướng Hải đột nhiên nhíu chặt, đang định nói điều gì đó thì bên kia đã cúp điện thoại, chỉ còn lại vài tiếng "Tút tút ----"
Anh buông điện thoại thẫn thờ trong chốc lát.
Người kia nói, là do để ý mặt mũi của Tiêu Diệp nên mới không truy cứu anh?
Hơn nữa giọng nói kia cũng có chút quen tai....!
Triệu Hướng Hải nhíu mày, cẩn thận nghĩ một hồi rồi bỗng dưng mở to mắt.
Đó là Diệp Đình!
Anh nhớ tới đêm mà Tiêu Diệp say rượu, chính Diệp Đình đã đưa hắn về, giọng nói kia chính là của Diệp Đình!
Hai tròng mắt của Triệu Hướng Hải tức khắc xẹt qua vẻ khiếp sợ.
Hóa ra người mà Dương Gia Lập chọc tới chính là bạn bè tốt của Tiêu Diệp, Diệp Đình!
Lòng anh bỗng chốc lạnh lẽo.
Ngày đó Diệp Đình đưa Tiêu Diệp trở về, anh nhìn thấy khuôn mặt luôn cười hì hì của Diệp Đình, liền nghĩ hắn là người hiền lành.
Nhưng hiện tại nhớ đến Dương Gia Lập sợ hãi Diệp Đình đến thế, anh liền hiểu ra.
Diệp Đình không chừng chỉ là một con hổ biết cười, lúc nào khóe môi cũng cười tươi nhưng ai không biết hắn sẽ làm điều gì tồi tệ với Dương Gia Lập!
Nghĩ như vậy, trong lòng Triệu Hướng Hải chợt nảy lên một tia cấp bách.
Hiện tại anh cần nghĩ cách giúp Dương Gia Lập.
Hắn hiện tại cần thiết nghĩ cách giúp giúp Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập là người anh đem về, anh cần phải bảo đảm an toàn cho cậu, nếu bởi vì anh bảo hộ cậu không tốt mà để cậu xảy ra chuyện....!
Triệu Hướng Hải không dám tiếp tục suy nghĩ, trực tiếp