Sau mười bảy quả trứng lần lượt chết oan, cuối cùng Tiêu Diệp cũng làm ra được một đĩa trứng chiên.
Hắn đưa trứng ra chiếc đĩa sứ, sau đó để xuống bàn.
Tiêu Nhạc Nhạc ngồi trên ghế, nhìn thoáng qua ciếc đĩa sứ trên bàn, khẽ chu miệng: "Cha, đây là thành phẩm sao?
Tiêu Diệp bình tĩnh ừ một tiếng: "Thế nào, nhìn không được sao?"
"Sao có thể." Tiêu Nhạc Nhạc lúng túng xua xua tay, theo bản năng không dám để cho Tiêu Diệp vào phòng bếp lần nữa, liền nhanh miệng trái lương tâm mà nói: "Cha, cha đã làm cực kỳ cực kỳ tốt á!"
Nhưng mà Tiêu Nhạc Nhạc lại nhìn thoáng qua đĩa trứng chiên của Tiêu Diệp trên bàn, trong mắt tràn đầy ghét bỏ.
Tay nghề của baba vẫn tốt hơn, tay nghề cũng miễn bàn.
Baba chiên trứng cực kỳ nhanh, trứng gà sau khi chiên vừa mềm mềm nộn nộn, thơm ơi là thơm.
Còn cha....vẫn là thôi đi.
Nhớ lại cảnh trứng gà trong chảo bị hung hăng lăng nhục ngược đãi, khiến người ta không thể xuống đũa được!
Tiêu Nhạc Nhạc ghé vào bàn, đôi mắt chớp chớp hai cái, trong lòng vô cùng nhớ nhung baba bé.
Tiêu Diệp liếc mắt nhìn Tiêu Nhạc Nhạc một cái, ho khan một tiếng: "Nhạc Nhạc, vừa rồi con gọi điện cho baba sao?" Tiêu Nhạc Nhạc nâng mí mắt lên dạ một tiếng.
"Baba nói thế nào?" Tiêu Diệp khẩn trương nói: "Ba con ra ngoài với ai, đi làm gì, khi nào về?"
"Con không hỏi mấy cái đó." Tiêu Nhạc Nhạc lắc lắc đầu: "Con chỉ bảo baba mau trở về."
Tiêu Diệp thất vọng à một tiếng, lại tiếp tục trầm mặc.
Tiêu Nhạc Nhạc đang muốn thu hồi ánh mắt, đột nhiên nhìn thấy cánh tay của Tiêu Diệp, kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Baba, ba xem cánh tay ba kìa!"
Tiêu Diêp nâng tay lên nhìn.
Da trên cánh tay ửng đỏ một mảng, hẳn là vừa rồi dầu trong nồi bắn ra khiến hắn bị bỏng.
Tiêu Diệp nhíu mày, vừa rồi hắn vẫn luôn chú ý trứng trong chảo, hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn trên tay.
Hiện tại nhìn mới phát hiện vết bỏng trên da, không hiểu sao lại có chút đau đớn.
"Con đi lấy thuốc cho cha." Tiêu Nhạc Nhạc từ trên ghế nhảy xuống, chạy về phòng vài bước, sau đó mới ngượng ngùng quay đầu: "Cha, thuốc ở đâu vậy?"
"Ở......"
Tiêu Diệp vừa nâng ngón tay lên thì đột nhiên nhận ra, hắn vốn cũng không biết hòm thuốc đặt ở đâu!
Trước đây đều là Triệu Hướng Hải một tay xử lý tất cả những đồ đạc trong nhà, vất vả chiếu cố hai cha con hắn, cái gì cũng lo lắng, chăm sóc cho cha con hắn cực kỳ tốt, vậy nên hai cha con hắn đều an nhàn đến mức không biết hòm thuốc trong nhà đặt ở chỗ nào!
Tiêu Nhạc Nhạc chậm rãi trở về chỗ: "Cha cần con gọi điện cho baba không?"
"Baba nói khi nào về?" Tiêu Diệp cau mày.
"Baba bảo sẽ lập tức về."
"Vậy đừng gọi." Tiêu Diệp thu hồi ánh mắt, an tĩnh ngồi trên ghế, nhìn đĩa trứng hắn phí tâm làm ra, rồi lại nhìn cánh tay ửng đỏ của mình: "Cũng không nghiêm trọng như vậy, cha chờ baba trở về."
"Thật xin lỗi." Triệu Hướng Hải vừa đi vừa ngại ngùng xin lỗi Quan Trường Phong: "Tôi không biết sẽ phát sinh ra chuyện này, xin lỗi cậu, đành phải kết thúc bữa cơm rồi."
Quan Trường Phong yên lặng đi bên cạnh Triệu Hướng Hải, không để ý mà cười nói: "Không sao, Hải ca, chuyện con gái anh vẫn quan trọng hơn.
Anh về nhà trước đi, tôi đưa anh về."
Triệu Hướng Hải lắc đầu: "Tôi lái xe tới."
"Anh quên rồi sao." Quan Trường Phong dừng chân: "Hải ca, anh uống cũng không ít rượu đâu."
Triệu Hướng Hải hơi chớp mắt, áp bàn tay chạm lên khuôn mặt đỏ hồng nóng bừng vì uống rượu, cười khổ một tiếng: "Thật