Triệu Hướng Hải đi vào phòng, chỉ cảm thấy cơ thể càng ngày càng nóng, đầu óc càng thêm choáng váng.
"Baba!"
Tiêu Nhạc Nhạc nhìn thấy Triệu Hướng Hải liền vui vẻ chạy tới, ôm chặt lấy chân anh: "Baba, rốt cuộc ba cũng về rồi."
Triệu Hướng Hải nhịn cảm giác không khoẻ trong người xuống, cúi người hôn một cái lên mặt Tiêu Nhạc Nhạc: "Nhớ ba sao?"
"Dạ." Tiêu Nhạc Nhạc chu cái miệng nhỏ: "Baba, nếu ba không trở lại thì cha sẽ đốt nhất thật đó!"
"Rốt cuộc cha con đã làm gì?"
"Cha chiên trứng." Tiêu Nhạc Nhạc liếm môi: "Cha đã phí phạm mười bảy quả trứng rồi, lại còn suýt chút nữa mắng chị trợ lý đến phát khóc.
Tận hai giờ mới chiên xong một đĩa trứng cho ba."
Khuôn mặt của Triệu Hướng Hải tức khắc trở nên quái dị: "Cho ba?"
Nhạc Nhạc gật gật đầu.
Vừa lúc đấy Tiêu Diệp đi tới, nhìn thấy Triệu Hướng Hải ôm Tiêu Nhạc Nhạc, hai cha con thân mật ôm ôm nói nói một lúc lâu.
Con bé Nhạc Nhạc này đúng là số tốt, lúc nào được Hải ca yêu thương sủng nịnh....
Hắn nhìn Triệu Hướng Hải ôm Tiêu Nhạc Nhạc vào lòng, nhìn anh hôn trán Tiêu Nhạc Nhạc, trong lòng liền có chút ghen ghét.
Một thân ôn hoà này đã từng là của hắn, đáng tiếc chính hắn lại là người ngu ngốc từ bỏ đi một thân ôn nhu ấy.
Mẹ nó, nghĩ đi nghĩ lại lại thấy hối hận.
Triệu Hướng Hải đứng lên, nhìn Tiêu Diệp đứng trơ một bên, khẽ ho khan một tiếng: "Nghe nói cậu muốn đốt nhà?"
"Đốt nhà??" Tiêu Diệp sửng sốt: "Tôi chỉ muốn làm chút đồ ăn thôi."
"Làm đồ ăn?" Triệu Hướng Hải bất mãn nói: "Làm đến mức Nhạc Nhạc phải chạy trốn?"
Tiêu Diệp cúi đầu, giọng nói có chút buồn tủi: "Tôi muốn tự mình nấu cơm cho anh ăn.
Trước kia anh đối với tôi thật tối, vậy nên tôi muốn...." Hắn còn chưa nói xong, vừa ngẩng đầu đã thấy Triệu Hướng Hải định rời đi.
Tiêu Diệp nóng nảy nắm chặt cây đũa trên bàn: "Hải ca!"
Triệu Hướng Hải quay đầu lại: "Cái gì?"
Tiêu Diệp hơi xấu hổ nói: "Tốt xấu gì anh cũng nên thử một chút đi."
Triệu Hướng Hải nhìn đĩa trứng chiên, nhíu mày: "Chiên thế nào mà cháy như vậy?"
Tiêu Nhạc Nhạc phì cười, âm thanh mềm mại lặng lẽ nói: "Baba, ba đừng nghiêm khắc như vậy, đây là quả trứng duy nhất cha chiên không bị cháy đen đó!"
Triệu Hướng Hải nể mặt Tiêu Nhạc Nhạc, cầm lấy chiếc đũa nhẹ nhàng nếm thử.
"Thế nào?"
Triệu Hướng Hải nhai nhai, buông chiếc đũa xuống: "Năm điểm."
Tiêu Diệp tròn mắt nhìn, trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Năm điểm, so với mong đợi của hắn còn cao hơn nhiều, tuy rằng Triệu Hướng Hải cho điểm không cái nhưng tốt xấu gì cũng đã đạt đủ tiêu chuẩn để theo đuổi anh.
Vậy cũng xem như tay nghề của hắn cũng không quá kém đi? Khoé môi của Tiêu Diệp khẽ cong cong: "Năm điểm tôi cũng vừa lòng, lần sau nhất định rồi sẽ làm tốt hơn."
"Cậu mê sảng cái gì đấy?" Triệu Hướng Hải kì quái nói: "Ý tôi là trên thang điểm một trăm."
Sắc mặt Tiêu Diệp cứng đờ, một chút vui sướng vừa