Tiêu Diệp vô cùng dữ tợn nhìn vào mắt Triệu Hướng Hải.
Dường như nếu Triệu Hướng Hải nói sai một chút, hắn sẽ nuốt sống anh luôn.
Trên mặt Triệu Hướng Hải cũng không có một tia sợ hãi, ngược lại khẽ cười một tiếng: "Tiêu Diệp, cậu vẫn chưa hiểu sao? Tôi gặp ai và làm gì đều không liên quan đến cậu."
Nghe tới đây, Tiêu Diệp không kìm nén được tức giận mà trừng mắt phẫn nộ nhìn anh, hắn nhanh chóng siết chặt cổ tay Triệu Hương Hải: "Anh đi tìm đàn ông?"
Triệu Hướng Hải cau mày muốn rụt tay về nhưng Tiêu Diệp dùng lực quá lớn, muốn rút cũng rút không được.
Ha...!
Tại sao sau khi chia tay gã nam nhân này còn phiền phức hơn trước vậy?
Trước kia Tiêu Diệp đối với anh không có chút kiên nhẫn nào.
Hiện tại không biết dây thần kinh nào của hắn bị đứt, cư nhiên dám trơ mặt chó tới chất vấn anh, quản lý anh đi đâu về đâu?
Quả thật là rảnh rỗi không có gì làm liền muốn tìm đánh mà!
Triệu Tương Hải ánh mắt lạnh lùng nói: "Tôi đi tìm nam nhân thì sao? Tiêu Diệp, tôi nói rồi, hiện tại tuy chúng ta còn ở chung nhà với Nhạc Nhạc.
Nhưng Nhạc Nhạc không có ở đây, chúng ta ai chơi theo ý người nấy, không quấy rầy đến nhau.
Cậu hiện tại nổi điên cái gì?"
Tiêu Dã gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt Triệu Hướng Hải, trong lòng dâng lên lửa giận.
Triệu Hướng Hải sao lại có thể!
Đúng, bọn họ vừa mới chia tay không lâu.
Nhưng mà Triệu Hướng Hải làm sao có thể nhanh chóng đi ra ngoài tìm vui như vậy!
Hắn không thể chấp nhận được!
Tiêu Diệp nhìn cổ áo mở rộng của Triệu Hướng Hải, nhìn da thịt trắng nõn bị lộ ra của anh, trong lòng tưởng tượng có người khác ngoài hắn đụng chạm đến nơi này, cảm xúc không cam lòng tựa như con kiến cắn xé toàn thân.
Hắn cắn răng: "Triệu Hướng Hải, anh trả thù tôi."
"Trả thù cậu?"Triệu Hướng Hải khóe miệng hơi nhếch lên: "Tiêu Diệp, có câu người thông minh tự mình có thể hiểu nấy.
Nhưng tôi thấy chỉ số thông minh của cậu chắc đã bị ném chó gặm rồi.
Tôi trả thù cậu? Cậu là cọng hành nào mà đáng giá để tôi mất công đi trả thù?"
"Là Tống Tu?" Tiểu Diệp không ngốc, rất nhanh liền đoán được người đã gặp Triệu Tương Hải: "Tôi sủng Phó Chu Minh, anh liền đi sủng Tống Tu, cùng cậu ta làm chuyên ái muội mập mờ.
Anh chính là cố ý chọc tức tôi có đúng không?"
"Cậu cũng thật coi trọng bản thân." Triệu Hướng Hải cười nói: "Tôi hiện tại độc thân, tôi thích ai thì liền sủng người đó.
Cậu có thể yêu đương ái muội, còn tôi không thể sao? "
Vừa nghe Triệu Hướng Hải nói, lại nghe được câu: "Thích ai liền sủng người đó." Cơn tức giận đang được kìm nén của Tiêu Diệp nhanh chóng bùng cháy.
Hắn lạnh lùng bóp chặt cổ tay của Triệu Hướng Hải, từng bước ép người vào tường: "Triệu Hướng Hải, anh làm nổi sao? Bây giờ anh còn có vừa mắt tiểu bạch kiểm Tống Tu này?"
Triệu Hướng Hải thanh âm cũng trầm xuống: "Buông tay."
"Anh cùng cái loại tiểu bạch kiểm yếu đuối Tống Tu ở bên nhau, hai người các người ai ở trên? Là anh đè cậu ta sao?" Lửa giận