Từ Hôm Nay Bắt Đầu Ngược Tra Nam

Đừng Để Tôi Kéo Cậu Vào Danh Sách Đen!


trước sau


Quan Trường Phong cậu ta dám!
Sao có thể, cậu ta sao có thể tự ý chạm vào Hải ca của hắn!
Tiêu Diệp lúc này chẳng khác gì con sói bị người khác xâm phạm lãnh địa, ghen ghét cùng phẫn nộ cực điểm như muốn ăn mòn tâm trí hắn, cả người hắn càng lúc càng trở lên nguy hiểm lạ thường.

Lão trung niên bên cạnh bị ca kịch làm cho cảm động chảy nước mắt, lại bị khí thể trên người của Tiêu Diệp làm cho run rẩy hết cả chân tay: " Người anh em, cậu làm sao đấy?"
Tiêu Diệp thu mắt về, nhìn ông ta: "Không có gì."
"Cốt truyện lãng mạn mà sao cậu hừng hực lửa giận vậy?" Ông khó hiểu nói.

Tiêu Diệp cũng lười giải thích với ông ta, đôi mắt lại khẩn trương dính chặt lên người Triệu Hướng Hải.

Quan Trường Phong không biết có người đang nhìn hắn, bởi vậy động tác càng lúc càng thêm lớn mật.

Hắn ôm lấy bả vai của Triệu Hướng Hải, chậm rãi ngồi sát lại chỗ anh, muốn để đầu cảu anh dựa lên vai hắn.

"Cái đệch!" Tiêu Diệp thấp giọng chửi một câu: "Quả nhiên là đồ đê tiện! Dám chạm vào người của tao!"
Mắt thấy Quan Trường Phong sắp được như ý nguyện, lúc Triệu Hướng Hải sắp đặt đầu lên vai hắn, Tiêu Diệp trợn to mắt, móc điện thoại ra điên cuồng gửi một loạt sticker cho Triệu Hướng Hải.


"Ting----"
"Ting---Ting---Ting---Ting---"
Tuy Triệu Hướng Hải đã tắt âm lượng điện thoại, nhưng vẫn còn để chế độ rung.

Tiêu Diệp spam tin nhắn của Triệu Hướng Hải muốn nát tay, bởi vậy mà điện thoại của Triệu Hướng Hải nháy mắt đã rung lên điên cuồng chẳng khác gì món đồ chơi tình thú, lập tức thu hút hàng loạt ánh mắt khác thường, cũng đồng thời đánh thức Triệu Hướng Hải đang say ngủ.

Anh vừa mở mắt, Quan Trường Phong bên cạnh đã nhanh chóng buông lỏng tay ra.

Triệu Hướng Hải vẫn hồn nhiên không nhận ra, chỉ lấy điện thoại nhìn xem tên khốn nào không có mắt dám spam tin nhắn sắp nát điện thoại anh luôn rồi!
Anh mở điện thoại, thế mà lại là tên khốn Tiêu Diệp! Lại còn gửi một loạt sticker!
Triệu Hướng Hải cắn chặt răng, cố gắng cúi đầu gửi lại tin nhắn cho Triệu Hướng Hải: "Con mẹ nó cậu phát điên cái gì đấy? Có bệnh hả?!"
Tiêu Diệp ngồi cách đó không xa, nhìn thấy Triệu Hướng Hải hung hăng nhìn điện thoại như vậy liền có xúc động muốn giải thích với anh.

Nhưng hắn giải thích thế nào đây?
Hắn trộm mua vé, trộm đổi ghế để theo dõi Triệu Hướng Hải, hẳn là hắn không nên nói huỵch toẹt ra đi?
Tiêu Diệp cúi đầu, trầm mặc một hồi rồi nhắn lại mấy chữ: "Ấn nhầm, xin lỗi anh."
Triệu Hướng Hải nhìn tin nhắn của Tiêu Diệp, cười lạnh một tiếng.

Tiêu Diệp dùng cái cớ này, chỉ số thông minh rớt rồi hả? Ấn nhầm?
Con mẹ nó ấn nhầm mà có thể gửi liền một mạch 68 sticker?
Triệu Hướng Hải hừ lạnh một tiếng, sau đó mới trả lời một câu: "Đừng làm phiền tôi, tôi kéo cậu vào danh sách đen đấy!"
Tiêu Diệp nhìn dòng chữ này, chỉ cảm thấy trong lòng đau âm ỉ.

Một cảm xúc ủy khuất nồng đậm nhanh chóng dồn lên.

Đều do Quan Trường Phong khốn khiếp kia, muốn chiếm tiện nghi của Hải ca.

Hắn chỉ là không để Quan Trường Phong thực hiện được ý đồ để cho Hải ca dựa đầu vào vai cậu ta, hắn thừa nhận hắn ghen, hắn khó chịu.


Tiêu Diệp nắm chặt điện thoại trong tay, tâm tình càng lúc càng tồi tệ.

Hắn một lần nữa nhận ra,

thì ra địa vị của hắn ở trong lòng Hải ca đã sớm tuột dốc không phanh, thậm chí hắn còn đứng trước bờ vực bị anh kéo vào danh sách đen.

Hóa ra trước kia hắn không cảm thấy tình cảm hai người đã sớm lạnh nhạt, hóa ra lúc đó hắn cảm thấy việc hắn ái muội cùng người khác chẳng phải việc gì ghê gớm, ở giữa hắn và Hải ca bây giờ như bị cái gì đó chắn ngang, tạo ra một hố vực lớn ngăn cách giữa anh và hắn, khiến hắn dù có muốn đền bù cho anh cũng trở lên vô cùng khó khăn.

Tiêu Diệp cúi đầu, áp suất trên người cũng nhanh chóng giảm xuống.

Lão trung niên bên cạnh bị cốt truyện làm cho mặt mày cười hớn hở nở hoa, quay đầu lại thấy biểu tình của Tiêu Diệp, nhịn không được mà lắm miệng một câu: "Này, cậu sao đấy? Cốt truyện đang vui tươi như vậy, sao lại tỏ ra buồn khổ như thế chứ?
Tiêu Diệp lắc đầu không nói lời nào.

Ông chớp mắt, linh quang trong đầu chợt lóe sáng, gật gù nói: "Tôi hiểu tôi hiểu, nhất định cậu là chuyên gia nghiên cứu nghệ thuật ca kịch.

Tôi nghe nói chỉ có chuyên gia nghiên cứu ca kịch mới có thể có nhiều cảm tính như vậy, hiểu được những điều trong kịch mà người khác không nhìn thấy.

Người anh em, không ngờ cậu còn trẻ mà đã là nhà giám định nghệ thuật, năng lực cũng thật tốt."
Tiêu Diệp cũng không biết nói gì hơn nên đành kệ ông lão nói lung tung.

Hắn lại hung hăng trừng mắt nhìn bóng dáng của Quan Trường Phong một cái.

Vừa rồi hắn nháo như vậy nên Quan Trường Phong cũng không còn cơ hội làm bậy nữa.


Nghĩ đến đây, Tiêu Diệp thoáng đã an tâm hơn một chút, đứng dậy muốn rời khỏi thính phòng.

Tâm hắn đang loạn như cào cào, cần phải ra ngoài hít thở không khí một chút, nếu không hắn sẽ nghẹn chết mất.

Thời điểm Tiêu Diệp đứng dậy ra ngoài, Quan Trường Phong nghe thấy động tĩnh phía sau liền quay lại theo bản năng, tầm mắt vừa lúc chạm tới bóng dáng cao lớn đó.

Hắn nhẹ nhàng nhíu mày, trong ánh mắt sâu thẳm lộ ra vẻ âm trầm khó nhìn thấy được.

==========================================
Zine: Hôm qua bị cảm, mệt quá nên không ra chương mới, hôm nay đỡ rồi định ra liền hai chương thì lại phải học bù với chạy deadline gấp T^T! Thôi có gì Chủ nhật rảnh tui sẽ cố gắng up 2 chương liền nha.

Mà tự dưng thấy hơi tội tội bé Diệp, tra nam đen đủi trong các dòng tra nam.

Tra được đúng 1 chương mà bị ngược đến giờ là 72 chương truyện rồi -)).


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện