Lúc Triệu Hướng Hải trở về bàn, trên bàn ăn đã im lặng bình yên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tiêu Diệp ngồi một bên bóc vỏ tôm, lành lùng không nói lời nào.
Quan Trường Phong thì vẫn cười cưởi như cũ, khóe mắt đào hoa mang theo một tia ôn nhu, vừa thấy Triệu Hướng Hải trở lại thì liền gật đầu: "Hải ca ngồi đi."
Triệu Hướng Hải ngồi xuống ghế bên cạnh Tiêu Diệp, cầm lấy chiếc đũa.
Anh còn chưa kịp gặp đồ ăn, Tiêu Diệp đã nhanh chóng đẩy một cái chén đến trước mặt anh, trong chén lại tràn đầy tôm nhỏ được bóc đến tỉ mỉ sạch sẽ.
"Gì đây?" Triệu Hướng Hải khó hiểu nhìn hắn.
"Anh thích ăn tôm nhưng lại lười chẳng bao giờ thèm bóc.
Tôi giúp anh bóc rồi, mau ăn đi." Tiêu Diệp nặng nề nói.
Tuy hắn không quá hiểu biết về thói quen và sở thích của Triệu Hướng Hải, nhưng ít nhiều thì anh cũng là người nằm bên gối hắn bảy năm, đương nhiên những việc thế này hắn hiểu hơn Quan Trường Phong nhiều! Triệu Hướng Hải nhìn sườn mặt Tiêu Diệp, ngạc nhiên đến nhíu mày.
Trước kia ở trên bàn cơm, Tiêu Diệp vĩnh viễn mang một bộ dáng đại thiếu gia, tác dụng duy nhất chính là ăn, ăn xong lại để anh phải dọn dẹp, còn tỏ vẻ như đấy là một chuyện hết sức đương nhiên.
Hiện tại cư nhiên bóc vỏ tôm cho anh?
Tiêu Hướng Hải giật giật khóe môi, có chút nghi ngờ nhân sinh.
Ba người ngồi trong không khí quỷ dị này bắt đầu dùng bữa.
Cơm nước xong liền đi xuống lầu, sau đó mới nhận ra ngoài trời đã mưa to tầm tã.
"Mưa lớn thật." Triệu Hướng Hải nhíu mày.
"Xem ra tôi có muốn đưa Hải ca về thì cũng không được nữa rồi, tiếc thật.
Đành phải tạm biệt anh ở đây thôi."
Tiêu Diệp nhanh miệng cướp lời, nói với Quan Trường Phong: "Đi đi, không tiễn, hẹn gặp lại."
Quan Trường Phong liếc mắt nhìn Tiêu Diệp một cái, nhìn biểu hiện ấu trĩ của hắn mà chỉ thấy buồn cười.
Triệu Hướng Hải lạnh nhạt nhìn Tiêu Diệp, thấp giọng nói: "Sao cậu nói nhiều vậy."
Tiêu Diệp lập tức nghẹn lời.
Quan Trường Phong khẽ cười, cũng không quá để ý dến hắn.
Tuy trong giới thương trường Tiêu tổng luôn là người sát phạt quyết đoán, kế sách cao thâm, nhưng trên lĩnh vực tình cảm lại chẳng khác gì thằng nhóc con vô lại.
Trước một tình địch như vậy, Quan Trường Phong chỉ cảm thân cực kì nhẹ nhàng nhàn nhã.
Hắn cũng không cảm thấy Tiêu Diệp có thể uy hiếp gì tới hắn.
Nghĩ như vậy, Quan Trường Phong cũng thư thái ngẩng đầu: "Mưa lớn như vậy đúng là chúng ta phải tạm biệt ở đây rồi.
Hải ca, lần sau có cơ hội tôi lại mời anh đi chơi lần nữa, được không?"
Triệu Hướng Hải biết đây là lời khách sáo, đương nhiên cũng đáp ứng: "Được.
Vậy cậu đi đường chậm một chút."
Tiêu Diệp bên cạnh vừa nghe xong, tròng mắt bỗng chốc lộ ra tia kinh thường.
Chậm một chút?
Tốt nhất là tên khốn này nên cút mẹ đi.
Đừng có tới quấy rầy hắn