Giản Trì Hoài tựa như một bức tượng điêu khắc cứng đờ , sững sờ đứng tại chỗ . Anh nhìn chòng chọc khuôn mặt của bác sĩ , "sorry là có ý gì ? "
Bác sĩ chủ trị của Tưởng Linh Thục cũng đứng ở bên cạnh . Ông ta tháo khẩu trang xuống , khuôn mặt đầy vê tiếc nuối , " thật xin lỗi , lúc ca giải phẫu mới tiến hành được một nửa , nguy hiểm không thể dự đoán được vẫn tới , chúng tôi đã cố gắng hết sức có thể , nhưng mà ...... Vẫn cấp cứu không được . "
Giản Trì Hoài chỉ cảm thấy trước mắt bất chợt tối sầm lại , sau lưng , truyền tới mấy trận tiếng khóc khó có thể ức chế . Giản Lệ Đề hoàn toàn bối rối , ngồi ở trên ghế , khóc không thành tiếng , chỉ là nước mắt nối nhau tuôn rơi xuống . Một hồi lâu trôi qua , cô đột ngột đứng dậy xông vào cửa phòng giải phẫu , " không phải nói chỉ là tiểu phẫu sao ? Nguy hiểm không lớn , ông gạt người có phải không ? Mẹ tôi làm sao có thể gặp chuyện không may chứ ? "
Giản Trì Hoài ôm lấy cô . Giản Lệ Đề dùng sức muốn nhào vào trong phòng , " mẹ , mẹ —— con là Lệ Đề , mẹ trả lời con một tiếng đi ! "
Giản Trì Hoài đem đầu của cô ấn vào trong lồng ngực mình , " Lệ Đề , ngồi xuống , ngoan . "
" anh , bọn họ gạt em phải không ? Hay là em nghe lầm ? "
Nỗi đau đớn trong lồng ngực người đàn ông đang ào ạt xông ra ngoài . Anh đột ngột đẩy Giản Lệ Đề ra ngoài . Thấy Giản Thiên Thừa kinh hoảng muốn bước vào , anh ngăn ở trước mặt mọi người , " ai cũng không được vào . "
" tại sao ? " Trong đôi mắt Giản Thiên Thừa ánh lên nước mắt , " ba muốn đi vào gặp mẹ con một lần cuối . "
" không ai có thể chịu đựng được ...... Lần gặp mặt cuối cùng này . " Nơi cổ họng Giản Trì Hoài nhẹ nghẹn , ngăn lại bước chân của Giản Thiên Thừa , " tự con đi một mình , con đi , con có thể chịu đựng được . "
" Trì Hoài ......"
Giản Trì Hoài cắt đứt lời của Giản Thiên Thừa , " ba , ba chăm sóc tốt cho ông bà nội , còn có Lệ Đề . Con đi vào đó đón mẹ ra . "
Bàng Tô đang đứng ở bên cạnh anh . Cô ta lúc này , ngoại trừ khiếp sợ , chính là sự bi thương đồng cảm . Bác sĩ lắc đầu rời đi . Giản Trì Hoài nhấc chân lên định bước vào . Bàng Tô níu lại cánh tay của anh , " giáo sư Giản , hay là đừng vào đó . "
" tại sao ? " Giản Trì Hoài cũng không quay đầu lại , ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bên trong .
" dáng vẻ trên bàn mổ , tôi sợ thầy sẽ không chịu nổi . "
" không đâu , " Giản Trì Hoài đẩy tay của cô ta ra , " bà ấy là mẹ của tôi . "
Anh không nói nhiều nữa , dứt khoát bước vào trong phòng . Bàng Tô nhìn ra bên ngoài . Người nhà họ Giản đều đang đau đớn thương tâm . Giản Thiên Thừa ôm Giản Lệ Đề , mặc dù không hề gào khóc , nhưng vành mắt đã sớm đỏ bừng , mà vú nuôi mới vừa canh chừng ở bên cạnh , đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa .
Bàng Tô nhẹ lau khóe mắt , xoay người bước vào trong phòng giải phẫu .
Giản Trì Hoài nhấc bước chân nặng nề đi tới trước bàn mổ . Bóng dáng của Tưởng Linh Thục xuất hiện như ẩn như hiện ở trong mắt anh , trên người đắp một lớp vải trắng . Đó là một loại màu sắc khiến cho người ta đau buồn vô cùng . Người đàn ông bước tới bên giường của bà , cả người vẫn đứng thẳng tắp , nhưng ánh mắt lại trở nên đờ đẫn tràn đầy hoảng hốt .
" mẹ . " Anh nghiến răng , nhẹ nhàng gọi một tiếng . Giản Trì Hoài vô cùng không thích ứng với bộ dáng này của bà . Hơn hai giờ trước , Tưởng Linh Thục vẫn còn đang cùng anh vừa nói vừa cười , bảo rằng chờ xong ca phẫu thuật , trong lúc nhất thời không thể ăn uống , dặn anh đừng ăn cơm ở trước mặt bà , ngay cả uống nước cũng không được .
Người nằm trên giường , đã sớm không một tiếng động , càng không còn giống như thường ngày nữa , dịu dàng mà tràn đầy vui vẻ trả lời anh .
Giản Trì Hoài lại lên tiếng , " mẹ ! "
Vành mắt Bàng Tô chua xót , muốn an ủi , nhưng không biết nên nói điều gì . Hai tay Giản Trì Hoài chống lên bàn mổ , định vén tấm vải trắng lên . Bàng Tô sải bước đi tới , đè lại bàn tay của người đàn ông , " Giản Trì Hoài , đừng như vậy ! Bác cũng sẽ không muốn thầy thấy bộ dáng này của bác đâu ! "
Giản Trì Hoài đè nén tâm tình bị ức chế , hất tay của Bàng Tô ra , " tôi sớm nói qua , bất kể kết quả như thế nào , tôi cũng có thể tiếp nhận . "
Anh từ từ kéo tấm vải trắng xuống . Mái tóc của Tưởng Linh Thục cũng đã sớm bị cạo hết . Trên đỉnh đầu sạch sẽ trơn bóng , một đường mổ dữ tợn kéo dài từ trước ra sau . Bà là qua đời giữa ca mổ , bác sĩ vì muốn để cho bà ra đi trọn vẹn , liền khâu lại vết mổ đàng hoàng . Vẻ mặt Giản Trì Hoài hiện đầy đau đớn . Tuyệt vọng khó có thể nói được khiến cho lòng anh đau triệt để . Anh cũng không biết làm thế nào để biểu đạt nỗi bi thương của mình . Trái tim tựa như là bị người ta hung hăng rạch , xé . Anh từ từ cúi người xuống , lồng ngực phập phồng , hai vai run rẩy kịch liệt .
Bàng Tô nhìn Giản Trì Hoài quỳ một gối xuống . Cok ta chưa từng trông thấy bộ dáng này của anh . Toàn bộ nỗi bi ai của anh đều viết hết ở trên mặt . Anh cũng không còn là người đàn ông lạnh nhạt vô tình mà trầm ổn ẩn nhẫn nữa .
Sau khi vú nuôi từ cửa phòng giải phẫu rời đi , hầu như trong suốt quãng đường đi đều lảo đảo trở về khu phòng bệnh nhi đồng .
Nguyệt Nguyệt được truyền nước biển xong , nằm trên giường mới vừa ngủ thiếp đi . Chử Đồng không yên lòng nhìn ra bên ngoài . Bất chợt nghe thấy tiếng động có người mở cửa , cô vội vàng đứng dậy , thấy vẻ mặt hốt hoảng của vú nuôi chạy lại đây .
Trong lòng Chử Đồng đột nhiên kinh hoảng , lời cũng hỏi không thành câu , chỉ sợ nghe thấy tin tức gì không tốt .
Lý Tĩnh Hương đang rót nước , thấy bộ dáng này của vú nuôi , đương nhiên cũng sốt ruột , " bên kia sao rồi ? "
Vú nuôi lắc đầu một cái , vành mắt đỏ bừng , " qua đời . "
" cái gì qua đời ! " Trái tim Chử Đồng rõ ràng bắt đầu kịch liệt nhảy lên . Vú nuôi lau chùi khóe mắt , " ngài mau đi đi . "
Chử Đồng không nghe lọt được từ ngữ gì khác nữa , nhấc bước chân lên chạy nhanh ra bên ngoài .
Trong phòng giải phẫu đè nén một loại thanh âm rất kỳ quái . Giản Trì Hoài quỳ một gối ở bên cạnh , nơi cổ họng thật lâu cũng không lên tiếng . Bàng Tô thấy anh nắm chặt tay của Tưởng Linh Thục rồi áp vào trán mình , giọng nói bi thương lúc này mới vang lên , " mẹ , mẹ ! "
Lòng của Bàng Tô cũng theo đó mà run rẩy . Âm thanh đó , tựa như một con thú nhỏ sơ sinh , mất đi mẹ của mình , mất đi sự che chở to lớn nhất , cô đơn lạc lõng giữa cánh rừng trống trải .
Giản Trì Hoài hoàn toàn không biết bên cạnh còn có người . Toàn thân anh trái tim anh đều đang đắm chìm trong thế giới của mình , ánh mắt nhìn chằm chằm vầng trán của Tưởng Linh Thục , lòng đau đã sớm bị khoét rỗng . Anh biết , anh không nên kiên trì đòi làm giải phẫu . Anh vẫn luôn hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra . Thế nhưng anh không dám nghĩ tới , lại khiến cho Tưởng Linh Thục nằm trên bàn mổ giữa ca phẫu thuật , cứ như vậy cô đơn lẻ loi mà ra đi .
Trước khi nhắm mắt , bọn họ ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không được .
" mẹ , mẹ tỉnh lại đi , chúng ta về nhà . Con cũng sẽ không bắt mẹ làm phẫu thuật nữa , không bắt mẹ phải chịu đựng đau khổ này nữa , mẹ ......"
Chử Đồng vội vàng chạy tới cửa phòng giải phẫu , thấy Giản Thiên Thừa đang ôm thật chặt Giản Lệ Đề . Ông nội đang an ủi bà nội đã khóc đến mức đau lòng . Nước mắt Chử Đồng liền bắt đầu chảy ra không ngừng . Cô nhìn quanh bốn phía , không hề thấy Giản Trì Hoài . Cô đi tới cửa phòng giải phẫu , nghe thấy bên trong mơ hồ có âm thanh của người đàn ông , Chử Đồng nhấc bước chân lên đi vào trong phòng .
Giản Trì Hoài vẫn duy trì tư thế mới vừa rồi , không hề nhúc nhích . Bóng dáng cao lớn co rúc trước bàn mổ . Anh ngẩng đầu lên , vừa khéo thấy vết máu trên đầu Tưởng Linh Thục , anh hầu như đã sụp đổ ngay tại chỗ . Giản Trì Hoài nắm chặt tay của Tưởng Linh Thục . Hô hấp của anh càng ngày càng gấp rút , ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mẹ mình . Bàng Tô thấy nước mắt của anh đã rơi xuống , gân xanh nơi huyệt thái dương hầu như căng ra muốn đứt . Giản Trì Hoài thở hổn hển từng ngụm từng ngụm . Nỗi đau đớn này khiến anh có cảm giác như bị rơi xuống mười tám tầng địa ngục .
Bàng Tô nhìn vào trong mắt , cũng đau lòng không chịu được . Cô ta nhìn thấy Giản Trì Hoài nhắm lại đôi mắt . Cô ta vươn tay ra rơi vào đầu vai người đàn ông , cái gì cũng không nói . Giản Trì Hoài quỳ gối ở đó , cả người đều đang run rẩy , bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống . Lúc ấy anh cái gì cũng không suy nghĩ , chỉ giơ tay ra , ôm lấy hông của Bàng Tô , đem mặt chôn thật chặt ở trước người của cô ta .
Nước mắt của Bàng Tô cũng rơi xuống . Cô ta cũng không biết vì cái gì , hình như không chỉ bởi vì đau lòng mà thôi .
Bàn tay của cô ta đặt trên đầu Giản Trì Hoài . Mái
Hình như chỉ có làm như vậy , Giản Trì Hoài mới có thể không chút kiêng kỵ mà khóc lên .
Anh cần phải phát tiết , cần một chỗ dựa để ôm vào trong lòng . Bàng Tô ôm lấy anh thật chặt , một lời cũng không nói , làm tốt phận sự của một người biết lắng nghe , và một người có thể kịp thời an ủi .
Chử Đồng bước vào trong phòng , thấy cảnh tượng này , bước chân không khỏi khựng lại .
Cô nhìn thấy chồng của cô đang quỳ trên mặt đất , quỳ gối trước giường của Tưởng Linh Thục , mà Bàng Tô lại đang ôm chặt lấy anh .
Nước mắt Chử Đồng lại lần nữa vỡ đê chảy ra . Trong lòng cô có một tư vị không nói ra được , thật sự khiến lòng đau như dao cắt . Thế nhưng vào lúc này , cô không thể nào xoay người rời đi được . Chử Đồng nhấc bước chân nặng nề bước về phía trước . Lúc Bàng Tô nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên , Chử Đồng đã đi tới sau lưng hai người . Cô liếc nhìn Bàng Tô . Bàn tay của Bàng Tô cũng chỉ giật giật , nhưng lại không hề rời khỏi đầu của Giản Trì Hoài .
Chử Đồng nhìn chằm chằm Bàng Tô không chớp mắt , cô ta cũng nhìn lại cô như vậy . Chử Đồng không khỏi ngồi xổm người xuống , hai tay đặt trên bả vai Giản Trì Hoài , " ông xã ? "
Giản Trì Hoài hình như một chữ cũng không nghe thấy . Chử Đồng kéo tay của người đàn ông , vậy mà cánh tay của Giản Trì Hoài vẫn ôm chặt như cũ , cư nhiên kéo cũng không ra được . Chử Đồng chạm vào cánh tay của người đàn ông . Anh dùng sức đến mức ngay cả cơ bắp trên cánh tay cũng căng cứng , tựa như chỉ cần vừa buông lỏng ra , sẽ mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng .
Chử Đồng thử mấy lần cũng không thể kéo được Giản Trì Hoài trở về .
Bàn tay của Bàng Tô xuôi ở bên người . Cô ta không làm động tác ôm ấp nữa , chỉ là cũng không hề đẩy người đàn ông ra .
Chử Đồng không dám nhìn Tưởng Linh Thục nằm trên bàn mổ . Cô sợ khi cô vừa nhìn thấy cảnh tượng đó , sẽ càng thêm không chịu nổi . Cô quỳ ở bên cạnh Giản Trì Hoài , giơ hai tay ra , khó khăn đem đầu của anh quay về phía mình . Cô nhìn thấy hai mắt Giản Trì Hoài nhắm nghiền , trên mặt bị thống khổ phủ kín tràn đầy . Chử Đồng tiến lên phía trước , tựa trán thật chặt vào Giản Trì Hoài .
" ông xã , là em mà , ông xã . "
Giản Trì Hoài vẫn như cũ không hề mở mắt ra . Hai tay Chử Đồng vuốt ve gò má của người đàn ông , " ông xã , em ở đây , em vẫn luôn ở đây . "
Mi mắt Giản Trì Hoài rõ ràng rung động . Hàng mi dày ướt át hơi chớp chớp , sau đó mở mắt ra . Gần trong gang tấc chính là gương mặt mà anh cực kỳ quen thuộc . Cánh tay Giản Trì Hoài đang ôm Bàng Tô cũng buông lỏng ra một chút . Bàn tay đang xuôi ở bên người của Bàng Tô không khỏi siết chặc lại . Cô ta muốn giữ tay của anh lại , không để cho anh động . Thế nhưng cô ta biết mình không thể làm như vậy được !
Giản Trì Hoài hoàn toàn rút tay của mình về , sau đó một phát đem Chử Đồng ở trước mặt ôm vào trong lòng , sử dụng toàn bộ sức lực . Lồng ngực Chử Đồng cứng lại , hai cánh tay Giản Trì Hoài siết lại thật chặt , giọng nói run rẩy mở miệng , " từ nay về sau , anh sẽ không có mẹ . "
Nước mắt Chử Đồng càng tuôn ra ào ạt , hai tay cô ôm chặt Giản Trì Hoài . Lúc này , bất kỳ lời an ủi cũng đều trống rỗng và nhạt nhẽo . Bàng Tô đứng ở bên cạnh . Cô ta lúc này , hoàn toàn chính là một kẻ dư thừa . Chử Đồng và Giản Trì Hoài ôm nhau thật chặt , hận không thể hoà tan máu thịt của mình vào nhau . Một hồi lâu sau , Chử Đồng mới lui người ra , để cho đầu của Giản Trì Hoài tựa vào bả vai của mình . Ngón tay mảnh khảnh của cô xuyên vào mái tóc của anh vuốt ve từng lần một . Người đàn ông cũng bắt đầu từ từ bình tĩnh lại , cúi người xuống , như một người đang chậm rãi tiến vào giấc ngủ .
Tay còn lại của Chử Đồng vỗ nhẹ trên lưng Giản Trì Hoài , cho đến khi nghe thấy từ ngoài cửa phòng giải phẫu truyền tới tiếng bước chân .
Giản Lệ Đề oà khóc chạy tới , " mẹ , mẹ ——"
Chử Đồng vội vàng buông tay đang ôm Giản Trì Hoài ra . Cô nhanh chóng đứng dậy , tầm mắt chạm đến Tưởng Linh Thục đang nằm trên bàn mổ . Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý , nhưng cả trái tim vẫn là trong nháy mắt bị xé ra chia năm xẻ bảy . Nước mắt cô lại lần nữa vỡ đê chảy ra , nén nhịn tiếng khóc , đem tấm khăn phủ màu trắng kia đắp qua mặt của Tưởng Linh Thục .
Giản Lệ Đề nhào tới trước mặt , ôm lấy hai chân của Tưởng Linh Thục mà lay động . " mẹ , mẹ tỉnh dậy , mẹ nói chuyện với con đi . "
Người nằm trên bàn mổ cũng không hề động đậy . Hai tay Giản Lệ Đề run rẩy định vén khăn phủ lên để nhìn mặt Tưởng Linh Thục một lần cuối cùng . Lúc này , Giản Trì Hoài vẫn đang cứng đờ lại bất chợt đứng dậy . Hai tay anh ôm lấy Giản Lệ Đề kéo cô ra , " Lệ Đề ngoan , đừng nhìn . "
Anh vẫn giống như khi còn bé dụ dỗ cô như vậy . Giản Lệ Đề khóc đến mức tê tim liệt phổi , " mẹ , mẹ tỉnh lại đi , mẹ ! "
Giản Trì Hoài ôm cô ra khỏi phòng giải phẫu . Chử Đồng quay đầu lại nhìn về phía Tưởng Linh Thục . Đôi mắt cô đẫm lệ mơ hồ , chỉ có thể thấy được một khối trắng tinh mờ nhạt , yên lặng nằm ở nơi đó , không thấy được con trai và con gái mà bà yêu thương nhất đang gào khóc .
Chử Đồng liếc nhìn sang Bàng Tô ở bên cạnh , giọng nói nặng nề , " cô cũng đi ra ngoài đi . "
" Đồng Đồng , nén bi thương chấp nhận biến cố . "
Ánh mắt Chử Đồng bình tĩnh nhìn về phía cô ta , ngón tay Bàng Tô khẽ động , " mới vừa rồi , thầy ấy chẳng qua chỉ là quá không chịu nổi cần sự an ủi mà thôi , có thể đã coi tôi thành cô . "
" việc này không cần cô phải giải thích , tôi đều biết . "
Bàng Tô hướng trên bàn mổ liếc nhìn , sau đó xoay người rời đi .
Bộ dáng này của Tưởng Linh Thục , ngoại trừ ba người trong phòng mổ lúc ấy , không có người nào khác thấy được . Tính bà thích cái đẹp , quyết không cho phép lúc mình ra đi lại bị người khác nhìn thấy bộ dáng này của mình .
Trong lễ truy điệu , Tưởng Linh Thục đội tóc giả , người mặc một bộ sườn xám màu đen tuyền . Giản Lệ Đề gào khóc mãi không thôi . Không ít bạn bè thân thích biết được tin tức này cũng kinh ngạc vô cùng . Tiếng khóc tràn ngập khắp toàn bộ buổi lễ truy điệu .
Chử Đồng mặc đồ màu đen đứng ở bên cạnh Giản Trì Hoài . Chiếc áo sơ mi màu đen ôm sát người người đàn ông . Ánh mắt của anh lạnh nhạt bình tĩnh , tựa như từ trước khi xảy ra chuyện trong phòng mổ , cho tới bây giờ cũng chưa từng phát sinh điều gì tương tự .
Giản Thiên Thừa quỳ trước quan tài của Tưởng Linh Thục , kéo tay của vợ mình , nói lời tạm biệt cuối cùng .
Mặc dù cả đời ông , ông cũng không hề yêu thương người phụ nữ này , nhưng người phụ nữ này đã sớm trở thành một phần không thể thiếu được trong cuộc sống của ông . Bây giờ thực sự đánh mất đi , Giản Thiên Thừa cũng không có cách nào để tiếp nhận được .
Cả nhà họ Giản chỉ có một đứa con trai là Giản Trì Hoài . Anh đã phải chịu đựng một nỗi đau to lớn như vậy , vẫn nhất định phải xử lý hàng loạt các vấn đề lớn nhỏ .
Bạn bè người thân tốp năm tốp ba kéo nhau đi vào , nhìn mặt Tưởng Linh Thục lần cuối xong , cũng liền bước ra ngoài chờ .
Bàng Tô mặc một bộ quần áo đơn giản màu đen bước vào buổi lễ truy điệu , đi theo người trước mặt cúi người xuống chào rồi dâng hoa trong tay lên . Làm xong cô ta cũng không lập tức rời đi , mà lại đứng dậy đi tới trước mặt Giản Trì Hoài và Chử Đồng .
Cô ta cũng không có lời an ủi gì khác để nói ra , chỉ có thể mặt mũi nghiêm túc mở miệng , " nén bi thương chấp nhận biến cố . "
Giản Trì Hoài nhẹ gật đầu . Chử Đồng làm động tác xin mời , ý bảo cô ta đi ra ngoài .
Bàng Tô đương nhiên sẽ không ở lại lâu , nhấc chân lên bước ra ngoài .
Lúc đưa Tưởng Linh Thục đi , Giản Lệ Đề khóc đến mức hầu như bất tỉnh . Từ nhỏ cô chính là được Tưởng Linh Thục và Giản Trì Hoài nâng niu trong tay mà lớn lên . Cô còn hy vọng có thể mãi mãi được vùi trong lòng mẹ mình vừa làm nũng , vừa tâm sự về những chuyện của con gái . Thế nhưng bây giờ , mẹ cô cứ như vậy mà không còn .
Đối với cô mà nói , một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có .
Giản Trì Hoài bước tới , đỡ Giản Lệ Đề đứng lên rồi ôm vào trong lòng . Bàn tay anh che lại đôi mắt của em gái . Có vài cảnh tượng , anh không muốn để cho cô nhìn thấy .
Bàn tay Giản Trì Hoài bị nước mắt của Giản Lệ Đề thấm ướt . Cô nắm thật chặt tay của Giản Trì Hoài . Cánh tay người đàn ông thu hẹp , một chút cũng không hề buông ra .
Sau khi làm xong tang sự , Giản Trì Hoài đón Giản Lệ Đề về Bán Đảo Hào Môn , dặn dò người giúp việc hết lòng chăm sóc .
Nguyệt Nguyệt được truyền dịch , bệnh tình đã được khống chế và chuyển biến tốt lên , mấy ngày nay tất cả đều nhờ vú nuôi trông nom . Chử Đồng thật vất vả mới dỗ được bé ngủ thiếp đi . Sau khi cô đóng cửa phòng lại , quay trở về phòng ngủ chính .
Giản Trì Hoài cũng không có ở trong phòng , chỉ là rèm cửa sổ phòng ngủ bị phủ xuống kín mít không một chút ánh sáng . Chử Đồng bước tới trước cửa sổ sát đất , một phát kéo rèm ra , quả nhiên một bóng dáng cô đơn buồn bã liền rơi vào trong mắt .
Lúc này Giản Trì Hoài không hề nhúc nhích ngồi trên ghế sa lon . Chử Đồng mở cửa sổ sát đất ra , sau đó bước ra ngoài .
Giản Trì Hoài cũng không ngẩng đầu lên . Chử Đồng bước tới bên cạnh , ngồi xuống sát anh .
Người đàn ông mở miệng hỏi , " hôm nay là ngày mấy ? "
" ngày mười một . "
" thứ mấy ? "
" thứ năm . " Chử Đồng đáp .
" là ngày thứ mấy mẹ anh rời đi ? "
Chử Đồng không nói nên lời . Nơi cổ họng cô nhẹ nghẹn lại , vươn tay nắm lấy tay của Giản Trì Hoài , một hồi lâu sau mới khống chế được tâm tình của mình , " ông xã , đừng như vậy . "
" anh vẫn luôn cảm thấy mẹ anh vẫn còn chưa đi . Mẹ vẫn còn đang ở trong sân của nhà họ Giản trồng hoa , ở trong vườn của ông bà nội hái trái cây , ở trong Bán Đảo Hào Môn chơi với Nguyệt Nguyệt . Tóm lại , mẹ vẫn còn đang ở bên cạnh anh . "
Chử Đồng nắm chặt bàn tay của Giản Trì Hoài . Khoé miệng người đàn ông nhẹ kéo ra nhìn về phía cô , " Chử Đồng , em nói xem , có phải anh nhất định phải tiếp nhận sự thật này không ? Trong lòng anh cũng rõ như gương , cũng không phải là không muốn chấp nhận . Chỉ là , điều này khiến cho lòng của anh quá đau đớn . "