Cả người Chử Đồng nghiêng ra bên ngoài , bị mất trọng tâm , cánh tay cô vội vàng vòng qua cổ của Giản Trì Hoài , " đi về , đi về có được không ? "
" nhìn gan em cũng sắp bị dọa vỡ ra rồi . "
Lúc này , Chử Đồng đã cam tâm tình nguyện thuận theo , " hình như em nghe thấy ở bên ngoài có tiếng bước chân . "
Khuôn mặt cô đỏ ửng tựa như có thể nhỏ ra máu . Cảm giác được anh , nhưng cô lại không dám dùng sức giãy giụa , chỉ sợ sơ ý một cái sẽ bị ngã xuống , kéo theo cả hàng móc đồ . Cô chẳng khác gì đang ngồi trên lưng ghế . Giản Trì Hoài dứt khoát ôm cô vào lòng rồi đứng dậy .
Chử Đồng đổ mồ hôi nhễ nhại . Giản Trì Hoài quét mắt , cũng chỉ có bàn trang điểm là có thể tận dụng được . Anh ôm cô đi tới phía trước mấy bước . Chử Đồng vừa ngồi lên , liền cảm thấy lạnh đến mức run lẩy bẩy . Giản Trì Hoài thuận tay cởi quần áo cho cô .
Cô cái gì cũng không nghĩ tới , chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc . Thế nhưng Giản Trì Hoài hôm nay tựa như bị trúng tà vậy , một động tác không cần thiết cũng phải cố gắng chia thành n động tác mới hoàn thành , mặc cho Chử Đồng có thúc giục mấy cũng không ăn thua .
Chử Đồng ôm chặt cổ của anh , nghiêng người qua hôn một cái lên má của anh . Mồ hôi trên trán Giản Trì Hoài vô tình chảy xuống , men theo nụ hôn của cô rơi về phía vành tai . Cô nghe thấy tiếng hô hấp của Giản Trì Hoài càng lúc càng nặng nề ......
Bàn tay Chử Đồng thân mật khẽ xoa lên đầu vai anh . Lòng bàn tay trượt xuống dưới nách Giản Trì Hoài . Đầu ngón tay của cô tựa như lông chim mềm mại nhất trên thế gian này .
Trên hành lang có tiếng bước chân nhè nhẹ lướt qua , hình như là tiếng của giày cao gót . Cả trái tim của Chử Đồng cũng treo lên , " ông xã , ôm lấy em . "
Giản Trì Hoài liếc nhìn , hai tay ôm lấy cô , sau đó đặt cô tựa vào vách tường . Ngoài cửa rõ ràng có tiếng người muốn vặn tay nắm cửa , thử mấy lần không có kết quả . Chử Đồng nghe có người đang dùng sức vỗ lên cánh cửa , " xin hỏi ở bên trong có ai không ? Tôi cần thay quần áo . "
Chử Đồng há miệng cắn vào tai Giản Trì Hoài .
Một phát cắn kia thật không nhẹ . Giản Trì Hoài đau đến mức kêu rên ra tiếng . Người ở bên ngoài nghi ngờ gọi , " ai ở trong đó vậy ? Nếu không mở cửa , tôi đi lấy chìa khoá đó . "
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rời đi . Chử Đồng vội vàng nói , " có nghe thấy không , cô ta đi lấy chìa khoá kìa . "
" nghe rồi , " Giản Trì Hoài hôn lên cần cổ của cô , " đoán chừng chúng ta lại sắp được lên báo . "
......
Một lát sau , đợi đến khi nghỉ ngơi bình ổn lại sau cơn kích động , Chử Đồng giơ tay đẩy anh ra , " mau , không kịp nữa bây giờ . "
Cô vội vội vàng vàng bắt đầu sửa sang lại quần áo . Giản Trì Hoài so với cô ít việc hơn , anh tựa vào vách tường , khuôn mặt vui vẻ , nhìn chằm chằm bộ dáng lúc cô mặc quần áo nhảy nhót cuống quýt thiếu chút nữa ngã nhào mà bật cười .
Chử Đồng mau chóng đi tới trước mặt anh , " mau giúp em một chút đi , em kéo không lên . "
Giản Trì Hoài một tay nắm khoá kéo , dùng sức lôi lên . Chử Đồng thật vất vả mới tìm lại được đôi giày cao gót . Đợi sau khi xỏ vào xong , ở ngoài cửa , tiếng bước chân lại truyền đến lần nữa .
Người đàn ông một phát nắm lấy bàn tay của cô , kéo tới vách tường . Giản Trì Hoài kéo sào treo đồ di động qua che chắn ở trước người . Theo tiếng ' lạch cạch ' truyền tới , Chử Đồng cũng nín thở ngưng thần . Cửa bị người ta dùng sức đẩy ra , một người phụ nữ bước vào nhìn lại , " má ơi , tại sao như vậy ! "
Trong phòng nghỉ ngơi vô cùng bừa bãi lộn xộn , " đây là mới vừa rồi có đánh lộn sao ? "
Cô ta bước nhanh đi vào . Giản Trì Hoài giơ tay gạt quần áo ở trước mặt ra , kéo Chử Đồng sải bước chạy ra ngoài cửa . Trái tim của Chử Đồng cũng sắp nhảy ra ngoài . Cô hất ra khỏi tay của Giản Trì Hoài , bước chân dừng lại ở cửa , nghe thấy người phụ nữ ở bên trong đang lẩm bẩm , " không phải là ăn trộm chứ ? Lần này nên làm sao cho tốt bây giờ ? Camera , mở camera lên xem thử . "
Giản Trì Hoài nắm lấy cổ tay của cô , kéo cô mau chóng rời đi . Chử Đồng chạy theo sau lưng anh khẩn trương hỏi , " nghe thấy chưa ? Chắc không thật sự có camera chứ ? " Thế thì sau này cô phải làm người như thế nào đây ?
" đây là chỗ để người ta thay quần áo , ai dám lắp camera chứ ? " Giản Trì Hoài đi tới cuối hành lang , kéo Chử Đồng qua , để cho cô dựa vào vách tường .
Anh sửa sang chiếc cà vạt lôi thôi lại cho ngay ngắn , liếc nhìn Chử Đồng , không khỏi bật cười , " em còn muốn quay lại buổi dạ tiệc đó sao ? "
" đương nhiên là muốn . Một lát nữa còn phải mời bọn họ đi ăn cơm đấy . "
Giản Trì Hoài giơ ngón tay cái lên , lau cánh môi của mình . Lúc này Chử Đồng mới phản ứng kịp , cô sờ sờ mặt của mình , " em như vậy có thể đi ra ngoài được không ? "
Giản Trì Hoài lắc đầu , " sợ là khó mà đi ra ngoài được . "
" em phải nghĩ cách đi trang điểm lại . "
Người đàn ông dựa vào vách tường , ánh mắt lười biếng rơi vào cô , " anh phải đi hút một điếu , sức lực đều dùng hết lên người em rồi . Em đi trang điểm lại đi , anh ở đây chờ em . "
Chử Đồng lúc này , thật ra chỉ muốn đi tắm một cái . Cô khó chịu khép lại hai chân , xoay người quay trở lại vào trong bữa tiệc để tìm túi của mình .
Hai ngày sau , quảng trường Vạn Đạt .
Bàng Tô đeo kính mát ngồi dưới tán một chiếc dù lớn ở bên ngoài quán cà phê . Mặc dù đang là mùa đông , nhưng ánh mặt trời hôm nay cũng rất gắt . Kính mát màu trà phản chiếu ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt . Tầm mắt của cô ta trước sau vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tách cà phê đặt trên bàn .
Tiếng động của chiếc ghế ở đối diện được nhẹ nhàng kéo ra cũng không rõ ràng lắm , nhưng Bàng Tô vẫn ngẩng đầu lên ngay lập tức . Cho đến khi nhìn thấy Phó Thời Thiêm ngồi xuống ở đối diện , sắc mặt cô ta liền có chút khó coi .
Phó Thời Thiêm dựa vào lưng ghế , khóe miệng vén lên một độ cong cười như có như không , " đã lâu không gặp , Bàng tiểu thư . "
Bàng Tô không nói lời nào , cũng lười phản ứng .
Phó Thời Thiêm tiếp tục nói , " Bàng tiểu thư hôm nay tại sao không đến Thành Đại học vậy ? Không có tiết của Giản Trì Hoài sao ? "
Cô ta thật giống như bị người ta một cước giẫm lên chỗ đau , ánh mắt hung ác trừng hướng Phó Thời Thiêm , " cậu nói nhăng nói cuội gì đấy ? "
" cô xem cô kìa , dữ tợn như vậy làm gì ? Cô ham học , đó là chuyện tốt mà . " Phó Thời Thiêm ngoắc tay ra hiệu gọi nhân viên phục vụ tới đây , chọn cà phê cho mình , lại đổi một ly khác cho Bàng Tô .
Ánh mắt Bàng Tô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh , " Phó tiên sinh , tôi với cậu cũng không có quan hệ sâu sắc gì mấy . Trước đây cậu còn bôi nhọ danh dự của tôi , tôi cũng không hề tính toán với cậu , cậu cần gì phải ép người quá đáng như vậy ? "
" ép người quá đáng ? " Phó Thời Thiêm không khỏi bật cười , " tôi ép cô cái gì ? "
" cà phê tự cậu uống đi , gặp lại sau . " Bàng Tô nói xong , liền nhấc người đứng dậy .
Ánh mắt Phó Thời Thiêm quét qua khuôn mặt của cô ta , " cô thích Giản Trì Hoài , nhưng lại không chiếm đoạt được , cô cứ như vậy mà cam tâm bỏ cuộc sao ? "
Đôi chân Bàng Tô cứng đờ , ánh mắt khó tin nhìn về phía anh , " cậu nói cái gì ? "
" đừng có gấp gáp như vậy , chúng ta hẳn nên từ từ tâm sự một chút . "
Cô ta không cam tâm tình nguyện , nhưng lại không thể không ngồi xuống . Tầm mắt Bàng Tô cũng không hề rời khỏi khuôn mặt của anh , " Phó Thời Thiêm , lời này nếu cậu dám tùy tiện nói ra ngoài , tôi sẽ kiện cậu tội phỉ báng . "
" Bàng tiểu thư , cô hẳn nên hỏi Giản Trì Hoài xem có dạy pháp luật không . Nếu cậu ta có dạy , cô nên nhờ cậu ta dạy cho một ít . Phỉ báng ? " Phó Thời Thiêm bật cười , nghiêng người qua nhìn về phía người phụ nữ ở trước mặt , " tâm tư của cô , chỉ cần người khác quan sát tỉ mỉ một chút , đều sẽ hiểu được ngay . "
" rốt cuộc cậu muốn nói cái gì ? Còn nữa , Giản Trì Hoài là thầy của tôi , tôi chẳng qua chỉ là bạn của Chử Đồng mà thôi . "
" ha ha , " Phó Thời Thiêm cười khẽ ra tiếng , " tôi không thích quanh co lòng vòng , dứt khoát nói chuyện thẳng thắn rõ ràng là tốt nhất . Nếu cô đối với Giản Trì Hoài không có tâm tư , cần gì phải đi học chứ ? Đừng nói là vì đề cao kiến thức , loại chuyện hoang đường này tôi không có tin đâu . Còn có chuyện mẹ của Giản Trì Hoài làm giải phẫu , cũng là ở bệnh viện của cô . Cô cảm thấy vấn đề trong này không có gì bất thường sao ? "
" cậu dựa vào cái gì mà điều tra tôi ? "
Hai tay Phó Thời Thiêm xoè ra , " quan tâm thôi mà . "
" tôi với cậu không có gì để nói cả . "
" có một số việc dựa hết vào chính bản thân cô , không nhất định có thể thành công đâu . Tôi có thể giúp cô . Hơn nữa , cô cho rằng chỉ bằng việc cô không hề để lộ ra tình cảm riêng tư là có thể đạt được mục đích sao ? Giản Trì Hoài thông minh hơn người , cô tưởng trong lòng cậu ta hoàn toàn không biết gì sao ? Cậu ta cũng không phải loại người dựa vào cách từ từ nước chảy đá mềm là có thể nắm bắt được . Nếu thái độ của cô cứ tiếp tục lạnh nhạt như thế , vậy còn không bằng hướng về người phụ nữ đang ở trong nhà , có phải không ? "
Sắc mặt của Bàng Tô thật sự có thể nói là khó coi tới cực điểm , nhưng Phó Thời Thiêm vẫn làm ra vẻ như hoàn toàn không nhìn thấy , " trước kia mẹ cậu ta nằm viện , là cơ hội tốt vô cùng . Đó cũng là thời điểm cậu ta yếu đuối nhất , cô lại thật sự không biết nắm bắt lấy . "
Bàn tay Bàng Tô đang đặt trên đầu gối nắm chặt lại , " tôi đã nói với cậu rồi . Tôi đối với thầy ấy không có ý tứ gì khác , cậu đừng có tùy tiện suy đoán lung tung ! "
" không có gì chuyện gì có thể qua được đôi mắt của tôi cả . Nói ra cô cũng đừng buồn . Bàng tiểu thư , tuổi tác của cô cũng không còn nhỏ nữa rồi , có chút thời gian để lãng phí là không cứu vãn nổi đâu . "
Sắc mặt của Bàng Tô gần như là tái nhợt . Cô ta không khỏi đáp trả lại , " nếu cậu lợi hại như vậy , sao không thấy cậu làm được gì Chử Đồng vậy ha ? Không phải cũng thua cả chính con gái của mình sao ? "
" nhưng cô cũng không thể phủ nhận được . Nếu Giản Bảo Bảo không phải là con gái của tôi , như vậy , tôi đã thành công rồi . "
Bàng Tô cẩn thận xem xét sắc mặt của Phó Thời Thiêm . Anh lại tiếp tục nói , " ngay từ đầu tôi đã muốn Chử Đồng , vì vậy tôi mới im hơi lặng tiếng . Thế nhưng tôi không giống như cô , không có một chút hành động nào . Nếu Giản Bảo Bảo không phải là con gái của tôi , Chử Đồng cũng sẽ không biết được , người đứng đằng sau sắp xếp tất cả là tôi . Nếu vậy khi đó , chính là thời cơ tốt nhất để tôi tiếp cận cô ấy , cũng là thời điểm tốt nhất để tôi có thể tiếp thêm sức mạnh , làm chỗ dựa cho cô ấy . "
Bàng Tô đảo tầm mắt sang chỗ khác , trong thần sắc có giấu giếm chút phức tạp .
Khoé miệng Phó Thời Thiêm nhẹ cong lên . Tầm mắt Bàng Tô lại
" Giản Trì Hoài khiến cho cô không thoải mái , tôi thì không thể để cho cậu ta quá vui vẻ . Huống chi cô hẳn nên có sự tự tin này . Chử Đồng làm việc quá điên cuồng , một hai năm nhìn còn hoàn hảo , mới mẻ . Thế nhưng phù hợp với nguyện vọng của người đàn ông nhất , phải là như người phụ nữ như cô vậy , dịu dàng nhã nhặn trầm tính , hiểu ý mà lễ phép . Chẳng lẽ cô không cảm thấy , Chử Đồng không xứng với Giản Trì Hoài sao ? "
Bàng Tô không hề lên tiếng , nhưng cũng tương đương với việc đã cho Phó Thời Thiêm câu trả lời .
Thật ra , Phó Thời Thiêm chính là một kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn . Anh cũng không rõ Bàng Tô đối với Giản Trì Hoài có tình cảm nam nữ hay không , chỉ là khi biết chuyện cô ta đi học , anh đã cảm thấy có cái gì đó không được bình thường . Không ngờ rằng anh vừa gạt một phát , cô ta cư nhiên liền để lộ ra sơ hở của mình .
Ngón tay Phó Thời Thiêm nhẹ gõ hai cái xuống mặt bàn , " Bàng tiểu thư , là con người thì đều có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc . Tôi biết cô đối với Tưởng tiên sinh là tình cảm chân thành , nhưng đã là quá khứ thì cũng nên để cho nó trôi qua đi , anh ấy cũng hy vọng cô có thể sống tốt hơn . "
Bàng Tô hồi thần , tay phải lần nữa cầm túi ở bên cạnh lên , " sau này những lời như thế không cần nói với tôi nữa . Tôi với Đồng Đồng là bạn tốt , giáo sư Giản cũng vậy . Tôi không hy vọng lại có người hiểu lầm . "
Trông thấy cô ta đứng dậy rời đi , Phó Thời Thiêm lúc này cũng không hề ngăn lại nữa , chỉ hướng bóng lưng của cô ta nói với theo , " nếu Bàng tiểu thư nghĩ thông suốt , bất cứ lúc nào cũng thể tới tìm tôi , tôi sẽ giúp cô . "
Bàng Tô bước nhanh đi tới bãi đậu xe . Trái tim cô ta đập rộn lên , tựa như đã làm chuyện gì đó không trong sáng . Cô ta khó khăn mở cửa xe ra rồi ngồi vào .
Buổi chiều có tiết của Giản Trì Hoài . Bàng Tô nhìn lên đồng hồ thấy không sai biệt lắm , liền lái xe chạy tới Thành Đại .
Lúc bước vào giảng đường bậc thang , chỗ mà cô ta hay ngồi ở hàng thứ nhất đã bị người khác chiếm mất . Không còn cách nào khác , chỗ ngồi từ trước đến giờ đều là người nào tới trước thì người đó được , cô ta chỉ có thể chọn chỗ ngồi ở phía sau .
Lúc Giản Trì Hoài bước vào , cả giảng đường trong nháy mắt yên lặng như tờ . Bàng Tô ngồi giữa đám đông , thấy Giản Trì Hoài hình như theo bản năng liếc nhìn về phía hàng ghế thứ nhất . Có lẽ , anh muốn xem thử Bàng Tô có tới hay không . Có lẽ , chỉ là một ánh mắt lơ đãng liếc qua , ai mà biết được ?
Giản Trì Hoài bắt đầu dạy học . Lúc anh giảng bài từ trước đến giờ đều rất nghiêm túc . Mọi người ngồi bên dưới cũng vô cùng chú ý lắng nghe .
Nửa tiết học trôi qua , hai tay Giản Trì Hoài chống lên bục giảng , ánh mắt quét xuống phía dưới , sau đó cố định ở một bóng dáng ngồi phía sau cùng .
Bàng Tô ngẩng đầu lên , cảm giác được tầm mắt của Giản Trì Hoài đang nhìn chằm chằm vào một chỗ , nhưng thật giống như đang nhìn về phía cô ta ở bên này . Ngón tay cô ta siết chặt quyển sách trước mặt , có chút khẩn trương không nói rõ , lại có chút âm thầm mong đợi và kích động .
Cho đến khi Giản Trì Hoài bắt đầu đặt câu hỏi , sau đó ánh mắt hoàn toàn rơi vào trên người cô ta , giọng êm ái vô cùng , " Bàng Tô , em trả lời đi . "
Cô ta lập tức đứng dậy . Hôm đó sau khi giáo viên dạy kèm ở nhà bị cô ta đuổi đi , ngày hôm sau liền được cô ta tìm gọi trở lại , bởi vì cô ta không có cách nào để thuyết phục bản thân mình . Nếu quả thật không đi học nữa , không đến tham dự tiết dạy của Giản Trì Hoài , vậy những ngày tháng trống rỗng cô đơn sau này , cô ta phải làm thế nào để trải qua đây ?
Mà Giản Trì Hoài hỏi tới vấn đề này , hôm qua vừa khéo đã học qua . Trên khuôn mặt cùng ánh mắt của cô ta đều tràn đầy tự tin , giọng nói không nhanh không chậm trả lời câu hỏi . Giản Trì Hoài hơi nghiêng đầu , lắng nghe nghiêm túc , cũng rất hài lòng với đáp án của Bàng Tô .
Anh vẫy tay ra hiệu với cô ta , ý bảo cô ta ngồi xuống , " tốt lắm . "
Trong lòng Bàng Tô nhất thời tựa như vừa được nếm mật . Không chỉ vì một lời khen ngợi này của Giản Trì Hoài , mà còn vì sự kiên trì mấy ngày nay của cô ta cảm thấy rất đáng giá .
Giản Trì Hoài tiếp tục giảng bài . Bàn tay Bàng Tô chống gò má , nhìn chằm chằm dáng người cao lớn của anh đi tới đi lui trước bục giảng . Người đàn ông này , sau khi tháo xuống vẻ quyết đoán sát phạt trên thương trường , phủ lên một vầng hào quang của giáo viên nhân dân , cư nhiên có thể tạo cho người ta một cảm giác kích động và ấm áp đến như vậy . Mà đã là phụ nữ , đều sẽ mê luyến sự ấm áp này , dù cho không thể nhận được toàn bộ , một chút xíu thôi hẳn cũng tốt lắm rồi nhỉ ?
Mạch suy nghĩ của Bàng Tô đã bay ra ngoài thật xa . Cũng không biết qua bao lâu , sinh viên nữ ngồi bên cạnh dùng tay đẩy cô ta , " này , giáo sư Giản gọi cô kìa . "
Bàng Tô đột ngột hồi thần , lúc ngẩng đầu lên , thấy Giản Trì Hoài đang mỉm cười nhìn chằm chằm cô ta .
Cô ta vội vàng đứng dậy , hoàn toàn không nghĩ tới Giản Trì Hoài sẽ gọi cô ta lần nữa . Bởi vì theo lý từ trước đến giờ , trong một tiết học , khả năng một người bị điểm danh gần như chỉ có một lần , coi như là một lần , cũng khó mà có được . Tại sao Giản Trì Hoài cư nhiên lại gọi tên cô ta lần nữa ?
Giản Trì Hoài thấy cô ta đứng ở đó không nói lời nào , lại vô cùng kiên nhẫn lặp lại câu hỏi ban nãy một lần nữa .
Bàng Tô đè xuống sự khẩn trương , cẩn thận phân tích đề bài . Hơn nữa thái độ hôm nay của Giản Trì Hoài cũng khiến cô ta tự tin lên không ít . Cô ta nêu ra đáp án của mình . Giản Trì Hoài không ngừng gật đầu , sau đó quay sang đám sinh viên đang ngồi bên dưới nói , " không phải lúc nào tôi cũng nhắc nhở các em rồi sao . Độ tuổi này của các em là thời điểm thích hợp nhất để học tập . Tất cả đều đã trải qua ba năm trung học phổ thông khổ không thể tả . Xã hội này không cho phép các em lười biếng . Bàng Tô không tính là học sinh chính thức của tôi , nhưng thái độ của em ấy , cũng là điểm mà tôi hy vọng các em có thể noi theo học tập . Bàng Tô , em trả lời tốt lắm , ngồi xuống đi . "
Bàng Tô cảm thấy cả người nhẹ bẫng . Cô ta ngồi xuống chỗ cũ , sau khi tránh khỏi tầm mắt của Giản Trì Hoài , hai tay sờ sờ lên mặt của mình . Cư nhiên , khuôn mặt lại nóng như vậy , trái tim còn đập nhanh như vậy .
Giản Trì Hoài tiếp tục giảng bài . Tâm tình của anh hôm nay hình như rất tốt . Có lẽ đã lâu rồi Bàng Tô chưa từng được nhìn thấy bộ dáng này của anh . Xem ra , anh đang từ từ thoát ra khỏi nỗi ám ảnh về cái chết của Tưởng Linh Thục . Dù sao người sống vẫn phải sống . Bất kể niềm đau khó quên đến mức nào , cuối cùng khi đối mặt , đều phải cố gắng bằng mọi cách để mình có thể vượt qua được .
Bàng Tô thấy ngón tay thon dài của Giản Trì Hoài lật qua một trang của quyển sách . Anh ngẩng đầu lên , sau đó hướng về phía cô ta ở bên này cười cười .
Nụ cười này , Bàng Tô gần như là lần đầu tiên được nhìn thấy . Vui vẻ tràn ngập trong con ngươi của người đàn ông , đem đáy mắt u ám hững hờ của anh xua tan đi hầu như không còn sót lại thứ gì cả . Cô ta cảm thấy hình như mình đang nằm mơ . Tại sao khi cô ta nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ , nhìn mọi người trong phòng học , lại nhìn Giản Trì Hoài trên bục giảng , đều cảm thấy tất cả đều không thật vậy ?
Trái tim đập rộn lên đến bây giờ , thủy chung vẫn quá khó khăn để khôi phục lại nhịp đập bình thường . Bàng Tô cũng không biết mình bị làm sao nữa . Trong lồng ngực tựa như có nai con đang nhảy loạn , ngẩng đầu lên , hết lần này tới lần khác lại thấy được cánh môi của Giản Trì Hoài đang cong lên nét cười .
Sinh viên nữ ngồi bên cạnh liếc nhìn cô ta , đè thấp giọng nói . " giáo sư Giản hôm nay tại sao cứ gọi tên cô mãi vậy ? "
Gò má cô ta ửng đỏ mãi không thôi , " tôi cũng không biết nữa . "
" có thể là do cảm thấy cô tiếp thu bài nhanh . Giáo sư Giản chỉ còn thiếu nước gọi cô là học trò cưng thôi . "
Cánh môi Bàng Tô nhẹ cong lên . Cô ta đi học ở đây cũng không phải ngày một ngày hai , nếu chỉ bởi vì cô ta tiếp thu nhanh , anh chỉ cần khen ngợi ngay trước mặt là được rồi , cần gì phải hết lần này đến lần khác gọi cô ta đứng dậy trả lời câu hỏi chứ ?
Bàn tay Bàng Tô xoa xoa sau ót của mình . Rõ ràng là giữa mùa đông , tại sao lại nóng như vậy nhỉ ?
Gần tới giờ tan học , bạn học phía sau bất chợt chọc nhẹ vào lưng của sinh viên nữ ngồi bên cạnh Bàng Tô , " ê , vợ của giáo sư Giản tới kìa . "
Trong lòng Bàng Tô chợt rơi tõm xuống . Cô ta ngẩng đầu lên , gấp gáp nhìn ra ngoài cửa sổ , nhưng cũng không hề nhìn thấy bóng dáng của Chử Đồng .
Trái tim vừa thoáng ổn định lại , liền nghe thấy sinh viên nữ ngồi bên cạnh mở miệng , " có thật không ? Ở đâu ? "
" Đình Đình nói rằng lúc cô ấy mới vừa bước vào lớp thì vợ thầy liền từ phía sau tiến vào , đang ngồi ở hàng cuối cùng . "
" má ơi , " Sinh viên nữ đè thấp giọng nói , " chồng ở phía trước , vợ ở đằng sau , vậy thì ai mà dám trốn tiết nữa chứ . "
" suỵt , nói nhỏ thôi , coi chừng bị giáo sư Giản gọi tên . "
Tay Bàng Tô buông lỏng ra . Cây bút đang nắm trong lòng bàn tay rơi xuống mặt bàn . Niềm vui cùng sự phấn chấn mới vừa rồi trong nháy mắt liền tan thành bọt nước . Thế nhưng cô ta vẫn còn có chút không cam lòng , cũng cảm thấy không có khả năng này . Cô ta cúi thấp đầu , từ từ ngoảnh cổ lại , liếc mắt liền trông thấy Chử Đồng đang ngồi ở ngay phía sau .
Chử Đồng cúi thấp đầu , hình như đang nghịch điện thoại di động . Mà chỗ cô ngồi , cũng nằm ngay sau lưng Bàng Tô cách chỗ cô ta ba hàng ghế . Chẳng lẽ , mới vừa rồi Giản Trì Hoài hết lần này đến lần khác ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn sang , là hướng về phía Chử Đồng sao ?
Cô ta có cảm giác tựa như mình đang từ trong lửa nóng của mùa hè , bất chợt ngã vào trong hầm băng lạnh lẽo giữa mùa đông khắc nghiệt .
Rất nhanh , tiếng chuông tan học vang lên . Giản Trì Hoài nói tiếng ' tan lớp ' , sau đó liền đi thẳng ra ngoài .
Bàng Tô thẫn thờ bắt đầu thu dọn sách vở . Lúc cô ta đứng dậy đi theo các bạn học ra ngoài , đã sớm không còn thấy bóng dáng của Chử Đồng đâu nữa .
Cô ta bước ra ngoài giảng đường , thấy Giản Trì Hoài đang đứng dưới vườn cây hợp hoan chờ đợi ai đó . Chử Đồng hai tay nhét trong túi áo khoác lông , rảo bước đi tới bên cạnh anh . Sau đó , hai người cùng nhau rời đi .
Nhìn thử mà xem , một đôi uyên ương khiến cho người ta muốn ca ngợi biết bao nhiêu .
Bàng Tô ngây ngốc đứng ở đó , nghĩ đến nụ cười của Giản Trì Hoài khi đang ở trong lớp , nghĩ đến anh thỉnh thoảng lại nhìn về một bên trong phòng học với ánh mắt dịu dàng . Bỗng nhiên cô ta chợt hiểu ra , tại sao lúc Giản Trì Hoài ở trong lớp lại liên tục gọi tên của cô ta .
Lúc ấy , Chử Đồng nhất định cũng đang ở trong giảng đường bậc thang . Chử Đồng đã chứng kiến hết toàn bộ quá trình , mà chính bản thân cô ta lại hết lần này tới lần khác hồn nhiên ngây ngốc , cứ như vậy đưa lưng về phía người ta .
Bàng Tô cảm thấy sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh . Nếu như không có sự xuất hiện của Chử Đồng , cô ta sẽ cảm thấy hôm nay là một ngày hạnh phúc trọn vẹn nhất trong suốt hai năm qua . Cô ta có cảm giác máu huyết của mình cũng tràn trề sức sống . Thế nhưng , tại sao lại tiếp diễn như thế này chứ ?
Bãi đậu xe trong sân trường .
Chử Đồng ngồi vào chỗ phụ lái , vừa cài dây an toàn , vừa nói , " anh đối với Bàng Tô cô học trò này thật là hài lòng đấy . "
Tầm mắt cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ , trông thấy một đám nam sinh đang đổ xô ra ngoài sân bóng , bắt đầu chơi bóng rổ .
Giản Trì Hoài phát động cơ , mỉm cười nhìn về phía cô , từ trong miệng nói ra một câu , " vậy em cảm thấy , làm học trò của anh , cô ta có xứng hay không ? "
" cáo già . " Nụ cười nơi khóe miệng Chử Đồng nở rộ , " đừng cho là em không biết , anh làm như vậy có mục đích gì . "
" mục đích của anh rất đơn thuần . " Giản Trì Hoài nhẹ nhún đầu vai , tầm mắt đột ngột vồ lấy Chử Đồng , sau đó nửa người trên nhích tới gần cô , " mục đích duy nhất của anh , cũng là mục đích trước giờ anh vẫn luôn cố gắng duy trì , chính là muốn làm cho em vui vẻ . "
Chử Đồng nghe vậy , trong miệng tựa như đang ngậm một ngụm mật ong . Thế nhưng cô vẫn thay anh nói ra một tầng đáp án sâu hơn , " ừ , rất đơn thuần . Anh đặt câu hỏi nào , Bàng Tô cũng có thể trả lời được hết . Mà cô ta đi học ở Thành Đại , làm học trò của anh , đơn giản bởi vì thành tích của cô ta tốt vô cùng , không phụ cái danh hiệu học trò này có phải không ? "