Lý Tĩnh Hương đôi môi run rẩy , ngẩng đầu khiếp sợ yếu ớt nhìn chằm chằm người đàn ông , không dám nói thêm một câu nữa , Chử Cát Bằng cúi thấp đầu , ngồi trong ghế sa lon , hai tay giao nhau , Giản Trì Hoài ánh mắt quét qua hai người , " chuyện này , không cần nói nữa , tôi kêu các người một tiếng ba mẹ , cũng là bởi vì tôi cưới Chử Đồng , về phần yêu cầu của các người , đừng mơ tưởng !"
Lý Tĩnh Hương đầu vai run rẩy , vốn là , là ôm một chút xíu hy vọng yếu ớt , không nghĩ tới Giản Trì Hoài kiên quyết cự tuyệt như vậy , Lý Tĩnh Hương mím chặt đôi môi , 2 vợ chồng ngồi trong ghế sa lon cũng không dám lên tiếng , Giản Trì Hoài bước chân ra cửa , " sau này lại có chuyện như vậy , đừng tới tìm tôi . Chử Nguyệt Tinh đã chết , tro cốt hộp táng của cô ta ở nghĩa trang Tây Xuân , các người đừng có ý nghĩ quái lạ , còn bảo tôi phải nhúng tay vào , tôi có thể từ trong tay tử thần đem một người đoạt lại sao ? Cô ấy tình trạng bây giờ , dĩ nhiên là đã chết !"
Chử Cát Bằng cắn chặt hàm răng , trong mắt có bi thương lộ ra ngoài , Giản Trì Hoài thu hồi tầm mắt , không có nói thêm một chữ nữa , xoay người rời đi .
Về đến nhà , Bán đảo hào môn bên trong phòng ăn đèn sáng rỡ , xuyên thấu qua cửa sổ sát đất , ánh sáng mờ mờ , người đàn ông đổi giầy đi vào , Chử Đồng vừa rửa xong 1 mâm lớn quả nho từ phòng bếp đi ra , " anh trở lại rồi, có lộc ăn nha , em mới vừa rửa sạch . "
Giản Trì Hoài tiến lên , Chử Đồng tiện tay cầm lên 1 quả thả vào trong miệng anh , " nếm thử một chút , chua ko ? "
" em chưa ăn ? " giản trì hoài cắn 1 miếng , " ngọt . "
Chử Đồng hài lòng gật đầu một cái , lúc này mới cầm lên một quả khác thả vào trong miệng mình , " không có gạt em , quả nhiên rất ngọt . "
" thì ra là em là đem tôi đi thử thức ăn ? " Giản Trì Hoài lời nói lộ ra bất mãn , nắm bả vai của Chử Đồng , cô tự nhiên không thừa nhận , " làm gì có a , ko phải là đúng lúc tới sao , nhìn em đối với anh thật tốt , quả đầu tiên cho anh . "
" tốt , em tốt với tôi . "
" anh rốt cuộc đi đâu ? " Chử Đồng kéo cánh tay Giản Trì Hoài , " lúc đi thấy anh vội vàng như vậy . "
" có người bạn xảy ra chút chuyện , " Giản Trì Hoài nhìn đồng hồ , " không còn sớm , ăn xong trái cây lên lầu , bất quá trước khi ngủ phải vận động . "
" không phải chứ ? " Chử Đồng hai mắt trừng lớn giống y như quả nho , " còn làm nữa ? Lúc chiều trong phòng làm việc không phải đã làm gì sao ? "
Giản Trì Hoài hướng cô liếc nhìn thật sâu , sau đó giơ ngón tay lên hướng trán cô khẽ búng , " nghĩ cái gì vậy , tôi bảo em vào phòng thể dục vận động 1 chút , nếu không ,sẽ bị tăng cân rất khó coi . "
Chử Đồng đỏ mặt : " ăn trái cây ko bị tăng cân"
Thật không phải là cô muốn nghĩ sai , Giản Trì Hoài mỗi lần nói vận động , nó rõ ràng đều có thâm ý a .
Mấy ngày trôi qua , Chử Đồng nhận được điện thoại của thân nhân người mất tích , nói là người đó đã trở lại , hơn nữa đã về nhà , lại nói chẳng qua là sự hiểu lầm , tin tức không cần tung ra nữa . Chử Đồng cố ý đi 1 chuyến đến bệnh viện , Diệp Như đưa cô vào phòng làm việc , " thân nhân cho ông ta làm thủ tục xuất viện , còn nói đã hỏi người bệnh , là chính ông ta đi ra . "
" cứ như vậy thôi ? "
" cũng không chính là như vậy sao ? " Diệp Như nhẹ nhún đầu vai , lại thở dài , " cô không có ở trong bệnh viện trải qua , tôi thật là tập mãi thành quen . Thân nhân như vậy coi như tốt , có người có chút bệnh rồi bỏ đi đến nay vẫn ko có tin tức , người trong nhà liền vài ba ngày lại tới nháo , bảo là muốn bồi thường . "
" thường dưới tình hướng này , cuối cùng giải quyết như thế nào vậy ? "
"Thế thôi , bệnh viện khẳng định không có trách nhiệm , bệnh nhân như anh đi vào , chúng tôi phụ trách xem bệnh cho anh , chẳng lẽ còn muốn hai mươi bốn giờ trông chừng sao ? " Diệp Như uống hớp nước , nâng lên cổ tay nhìn đồng hồ , " số khổ , lại đến giờ làm việc khám bệnh . "
" vậy tôi đi trước , tôi còn muốn đi đến nhà bệnh nhân đó xem một chút . "
Diệp Như ngồi trở về trong ghế , " có cái gì tốt đâu , nếu đã trở lại , cũng không có tin tức gì mới lạ . "
" luôn luôn có cái gì đó đằng sau a , lần trước kia vợ của bệnh nhân đưa tôi ghé về nhà 1 chuyến , tôi biết , tôi đi rồi a . " Chử Đồng nói xong , đứng dậy rời đi .
Cô đi thẳng tới tiểu khu lúc trước đi qua , bởi vì là khu dân cư cũ ,lúc đi vào không cần cửa kiểm soát , Chử Đồng trực tiếp đi tới nhà của người bệnh , ấn chuông cửa . Ko bao lâu , bên trong truyền đến tiếng nói chuyện , " người nào a ? "
Kèm theo , là động tác mở cửa, Chử Đồng mỉm cười , " dì Tống , nghe nói chồng người trở lại phải không ? Cháu tới xem một chút . "
Người phụ nữ trung niên vừa nhìn là nhận ra Chử Đồng , thần sắc rõ ràng mất tự nhiên , tay bà đặt ở trên cửa , không chút ý tứ nào để cho Chử Đồng tiến vào , " a, a , xin chào , đúng là trở về rồi , đồn công an bên kia chúng tôi đã đi , để cho cô gái như cô đi theo quan tâm , thật là ngại quá a . "
" vậy ông ấy bây giờ tình trạng thân thể như thế nào ? Có tiện để cho cháu đi vào xem ko ? "
Người phụ nữ cản trở trước cửa , hướng trong nhà ngắm nhìn , " thân thể còn là như vậy , cần tĩnh dưỡng , cháu đừng đi quấy rầy ông ấy , bệnh viện chúng tôi cũng đã hết cách , cho nên dứt khoát ra viện . "
Chử Đồng nghe được câu này , cũng không tiện kiên trì , " vậy cũng tốt , sau này có bất kỳ chỗ nào cần hỗ trợ , người có thể gọi điện thoại cho cháu . "
" thật tốt . " người phụ nữ nói xong , không kịp chờ đợi đóng cửa lại . Chử Đồng lui bước về phía sau , cô chân mày nhíu lại , luôn cảm thấy có cái gì không đúng , đi ra ko lâu , vừa vặn có một bác gái mua thức ăn trở về , Chử Đồng ngăn ở trước gót chân bà , " bác gái , thật ngại quá , có thể xin hỏi người chuyện này đc ko ? "
" thế nào , cô gái ? "
Chử Đồng hướng bên trong chỉ chỉ , " Chồng của dì Tống trước mắc bệnh nan y nằm viện , bây giờ trở về nhà rồi sao ? "
" a ? không có nghe nói a , " bác gái hướng đầu vào trong dò xét , " bà ấy cũng thật là mệnh khổ , còn có đứa con trai vừa lên Đại học đây , nhưng chồng lại ...... đúng rồi , là chưa có ra viện a , tôi hôm nay còn thấy bà ấy cầm chậu nước rửa mặt dép cái gì đi ra ngoài , phải là đi chăm sóc người nằm viện chứ sao . "
Chử Đồng nhẹ nhàng gật đầu , " dạ , cám ơn người . "
Cô đi ra tiểu khu , ngồi lên sau xe lại cũng không có lập tức rời đi , qua khoảng chừng hơn nửa giờ , cô nhìn thấy dì Tống lái xe điện từ trong nhà đi ra . Chử Đồng vội vàng phát động xe đuổi theo , đi được bất quá gần mười phút , tới một nhà vệ sinh viện , Chử Đồng thấy dì Tống dừng xe điện đi vào trong .
Chử Đồng một đường hướng trong đi theo , nơi này thiết bị điều kiện , ngay cả bệnh viện trước cũng không bằng , Chử Đồng bước qua cửa chẩn đại sảnh , thấy trước mắt hơn nửa là người lớn tuổi , bước lên cầu thang , gạch lót dưới chân đã rạn nứt nhiều phần . đi tới lầu hai, khu nội trú , Chử Đồng cùng tới cửa , thấy dì Tống đi vào trong ,bên trong phòng bệnh có bốn người , chồng của dì Tống ở ở 1 giường kín trong góc , bà vén rèm lên đi vào , Chử Đồng thấy trên giường bệnh có thân người lộ ra .
Cô ngẩng đầu nhìn qua , sau đó xoay người đi tìm bác sĩ quản lý khoa này . Chử Đồng đẩy cửa phòng làm việc ra , bởi vì có ít bệnh nhân , bên trong bác sĩ đang gục xuống bàn ngủ , Chử Đồng tiến lên , " thật ngại quá . "
Bác sĩ cọ cọ ngẩng đầu , không tình nguyện cầm mắt kính đeo lên , " chỗ nào không thoải mái ? "
" thật ngại quá , tôi muốn hỏi giường số 32 bệnh nhân bị bệnh gì ? "
Bác sĩ hướng cô xem mắt , " cô là gì của ông ta a ? "
" người thân . "
Bác sĩ không nhịn được khoát tay , " đây là bí mật của bệnh nhân, chúng tôi không đc tiết lộ . "
Chử Đồng nghe vậy , dứt khoát kéo qua cái ghế ngồi vào , cô biểu lộ biến hóa rất nhanh , làm ra đầy mặt dáng vẻ đau thương , " bác sĩ, người liền nói cho tôi biết đi , người trong nhà cũng gạt tôi , bảo tôi đi học cho giỏi , nhưng tôi làm gì có tâm tư đó a ......"
Bác sĩ giương mắt kính , thấy Chử Đồng vẻ mặt nóng nảy , gương mặt chân thành , ông tiện tay cầm qua hồ sơ bên cạnh , "giường 32 ...... oh , hai ngày nay mới đưa tới , mới vừa làm giải phẫu bỏ thận . "
" cái gì , bỏ thận ? " Chử Đồng cảm thấy khó có thể tin , " thân thể ông ấy kém như vậy , thế nào còn có thể làm phẫu thuật như vậy ? "
" trên bệnh án viết một thận bị hoại tử , không thể không bỏ xuống . "
Chử Đồng càng tỏ ra không hiểu , kia người bệnh kia là tự mình chạy ra khỏi bệnh viện , bị một chiếc xe lạ đưa đi , vậy ông ta làm giải phẫu này ở bệnh viện nào ? " bác sĩ , có thể cho tôi xem qua bệnh án đc ko ? "
" cái này không thể được , " bác sĩ cầm lấy ly trà trên bàn , "nếu trên hồ sơ bệnh lý viết , vậy thì có căn có theo , người trong nhà nói ở bệnh viện khác xem thường , cho nên ở một hai ngày liền chuyển tới nơi này . "
" vậy ông ấy bây giờ tình trạng thân thể như thế nào ? "
" giải phẫu bỏ thận , nằm mấy ngày là có thể xuống giường , cũng không phải là thận hư di thực , cô yên tâm đi . " bác sĩ thật coi Chử Đồng là thân nhân , lên tiếng an ủi cô .
Cô nói tiếng cám ơn , sau đó đứng dậy đi ra phòng làm việc . trở lại khu phòng bệnh , cô ở cửa nhìn lấm lét vào trong , dì Tống kia tấm rèm cũng không có vén lên nữa , Chử Đồng nghiêng đầu rời đi , cũng không lâu lắm , cô ôm 1 giỏ trái cây trở lại . Chử Đồng không do dự , nhấc chân lên đi vào trong , vén rèm lên trong chớp mắt , dì Tống ngẩng đầu lên , lúc thấy cô , kinh ngạc vạn phần , " cô , cô tại sao lại ở đây ? "
trên giường bệnh là người đàn ông trung niên thân hình gầy gò , tựa như da bọc xương , một đôi mắt rơi vào sau , " cô là ? "
Chử Đồng đi tới , đem giỏ trái cây đặt trên đầu giường , " dì Tống , cháu mới đi 1 chuyến đến phòng làm việc của bác sĩ , có chút tình huống hỏi đại khái , người yên tâm , mọi người nếu không muốn bị người ta biết , bài báo này đến đây kết thúc , chẳng qua là cháu có điều ko hiểu , bác trai thân thể cũng kém thành như vậy , tại sao còn phải làm phẫu thuật bỏ thận ? "
Dì Tống tái nhợt
" nhưng theo cháu được biết , thận của chú cũng không có vấn đề . " Chử Đồng hạ thấp giọng , cúi người xuống , " tại sao vậy chứ ? "
Đã đến lúc này , cũng không có gì để giấu giếm , người đàn ông đôi môi khẽ nhếch , " vì chữa bệnh cho tôi , trong nhà đã thiếu nợ cả đống , tôi là người sắp chết , không thể hại.. người nữa , con tôi cần tiền làm nghiên cứu sinh , bây giờ , trên người tôi cũng chỉ có thứ này là đáng tiền . "
Chử Đồng nghe được câu này , cặp mắt trợn tròn , " chú , chú nói là chú đem thận bán ? "
" đúng vậy , tôi một không trộm hai không cướp ......"
" nhưng đây là phạm pháp !"
Người đàn ông tâm tình cũng có chút kích động , " tôi phạm bao nhiêu pháp ? Tôi cần có ba vạn tiền , tôi là cho con trai tôi dùng đóng học phí , tôi không có làm chuyện xấu !"
Dì Tống thấy vậy , đứng lên kéo Chử Đồng một thanh , " đừng nói nữa , đây là chuyện của nhà chúng tôi , ngày đó thật không nên nhờ phóng viên nói ra , cô đi , cô đi ra ngoài , sau này cũng nữa đừng động tới chuyện nhà tôi . "
Chử Đồng bị đẩy đi ra ngoài , cô quay đầu lại nhìn mắt , tấm rèm lại bị kéo lên che kín . đây là chuyên rất thực tế , một người cha ở trên đời này việc cuối cùng có thể làm , lại là bán nội tạng của mình , cho con trai dùng để đóng học phí nghiên cứu .
Trên đường trở về , Chử Đồng tâm tư loạn xạ , đi ngang qua tiểu khu của ba mẹ , cư nhiên thấy cửa hàng trái cây đang đóng cửa . Chử Đồng kinh hãi , vội vàng quay xe đi vào , cô dừng xe xong tiến vào nhà , đúng dịp thấy hàng xóm xuống lầu , Chử Đồng lên tiếng chào hỏi .
đối phương vui vẻ yêu kiều gật đầu , " Chử Đồng , xin chào, lâu không có tới đây nhỉ ? "
" đúng vậy ạ , gần đây cũng rất bận rộn . " Chử Đồng vừa nói vừa đi vào trong .
hàng xóm quay đầu lại , " chuyện này , tôi còn thật phải khen chồng cháu , mấy ngày trước lúc anh ta tới đều tốt chậm , tôi còn suy nghĩ cháu thế nào không có tới đây ? "
" chồng cháu ? " Chử Đồng dừng lại bước chân , " người xác định ? "
" dĩ nhiên , muốn bảo tôi khen chồng cháu đẹp trai cháu cứ việc nói thẳng , tôi chắc là sẽ không nhìn lầm đâu . "
" người còn nhớ rõ là ngày nào ko ? "
" không quá mấy ngày trước , hình như là thứ hai . "
Chử Đồng mang theo nghi ngờ đi vào trong , dưới chân chợt dừng bước lại , thứ hai ? đó không phải là Giản Trì Hoài nói bạn anh có chuyện , đem cô vội vàng đưa về Bán đảo hào môn sao ? Anh làm sao sẽ tới chỗ này?
đi tới cửa nhà , Chử Đồng lôi ra chìa khóa mở cửa đi vào , lúc này còn chưa tới buổi tối , trong phòng hẳn là đèn sáng trưng , nhưng cửa sổ cũng bị rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề kéo lên che kín , cửa phòng chợt bị mở ra , Lý Tĩnh Hương từ bên trong đi ra , " Cát Bằng ......"
" mẹ !" Chử Đồng thấy bộ dáng này của Lý Tĩnh Hương , có chút giật mình , " mẹ có phải là bị bệnh hay không a ? "
Lý Tĩnh Hương mặc áo ngủ , cặp mắt sưng đỏ , tóc xốc xếch không chịu nổi , cả người không có một chút tinh thần , Chử Đồng bước nhanh đi lên , " mẹ , thật xin lỗi , con gần nhất đi mới ngành đặc biệt bận rộn , lâu quá không có tới thăm mẹ , mẹ chuyện gì xảy ra a ? bị bệnh sao ? "
" mẹ không có sao , chính là gần đây bị đau dạ dày . "
" ba đâu rồi ? "
Lý Tĩnh Hương tránh né , xoa xoa mặt , " ông ấy có chuyện đi ra ngoài . "
Chử Đồng đưa mẹ đỡ vào trong ghế sa lon , " nhìn mặt mũi mẹ như thế này, đợi con đi mua một ít món ăn , buổi tối làm ẹ nhiều món ăn ngon . "
Lý Tĩnh Hương ngồi yên trên ghế sa lon , Chử Đồng đi ngay, xuống lầu mua thức ăn , cô gọi điện thoại cho Giản Trì Hoài , người đàn ông cũng đang trên đường về nhà , " chuyện gì ? "
" em tối nay không thể về ăn cơm được , em ở chỗ của mẹ . "
Giản Trì Hoài ánh mắt hơi rũ , " sao lại đến chỗ ba mẹ ? "
" em thật lâu không có đi , hơn nữa mẹ em nhìn thân thể trông không tốt , mẹ nói là đau dạ dày , không nói nữa , em đi mua thức ăn . "
" tôi cũng tới đó ăn cơm tối . " Giản Trì Hoài nói .
" a ? " Chử Đồng đi vào cửa hàng bán thức ăn , hoàn cảnh chung quanh lập tức huyên náo lên , " tốt lắm , anh đến đây đi . "
Chử Đồng mua xong món ăn trở lại dưới lầu , xe của Giản Trì Hoài cũng vừa vặn đến , người đàn ông liếc nhìn túi ny lon cô xách trong tay , " sớm biết tôi đã đi mua đồ ăn mang tới . "
" em tối nay muốn phát huy tài năng , anh đừng đả kích em . " Chử Đồng xách theo đồ lên lầu , lúc cửa mở đi vào , Lý Tĩnh Hương nghiêng đầu qua chỗ khác , nhưng không ngờ sẽ thấy Giản Trì Hoài , bà lập tức đứng dậy , " Trì , Trì Hoài cũng tới a . "
" mẹ . " Giản Trì Hoài nhàn nhạt mở miệng .
" anh ngồi nói chuyện với mẹ , em đi nấu cơm . " Chử Đồng nói xong , xoay người vào phòng bếp , Lý Tĩnh Hương sờ sờ đầu của mình , " mẹ , mẹ đi thay bộ quần áo . "
Chử Đồng ở phòng bếp thiết nấu ăn , thỉnh thoảng quay đầu lại , Giản Trì Hoài cầm quyển tạp chí đang xem , Lý Tĩnh Hương thay xong quần áo đi ra , " Trì Hoài , con muốn uống nước ko ? "
" mẹ , không cần , mẹ ngồi đi . "
Chử Đồng không khỏi nhẹ kéo khóe miệng , cô còn mua hải sản , nhưng làm cái này cũng ko dễ , cô ở trong phòng bếp cầu cứu , " Giản Trì Hoài , cái này làm sao làm a ? "
người đàn ông đứng dậy bước qua , " em ko biết làm , còn mua làm cái gì ? "
" không phải là anh thích ăn sao ? " Chử Đồng tóc đâm vào sau ót , " tốt lắm tốt lắm , đi ra ngoài đi , bước sau em biết . "
Giản Trì Hoài trở lại phòng khách , Lý Tĩnh Hương nhìn chằm chằm bóng lưng con gái của mình , Giản Trì Hoài ngón tay lần nữa nhặt lên cuốn tạp chí gõ nhẹ hai cái , " mẹ xem một chút , con gái mẹ bây giờ thật hạnh phúc ? "
Lý Tĩnh Hương gật đầu một cái , trong mắt có an ủi , " đúng vậy , thật hạnh phúc a . "
" cho nên , các người chẳng lẽ ngay cả hạnh phúc của đứa con gái còn lại , cũng muốn đánh nát đi sao ? " Giản Trì Hoài ánh mắt lạnh lùng , hướng Lý Tĩnh Hương liếc mắt . Bà mi mắt rũ xuống , Chử Đồng ở trong phòng bếp bận rộn, thanh âm thỉnh thoảng truyền ra , " mẹ , đường dùng hết rồi sao ? còn nữa không ? "
" mẹ , xẻng mẹ lại để chỗ nào vậy a ? "
" mẹ , lần trước con mua nước tương đâu rồi ? "
Lý Tĩnh Hương viền mắt ẩm ướt , con gái bà mà , hôm nay quá tốt như vậy , bà hẳn thỏa mãn , hơn nữa bà xem tới đây , Chử Đồng đối với Giản Trì Hoài đó là thật động tình cảm . đó cũng là chuyện tốt không phải sao ? đoạn hôn nhân này , tựa như một phiếu bảo hành , đó là bảo đảm cho cả đời .
Chử Đồng thật vất vả đem làm xong thức ăn bưng lên bàn , cô xem đồng hồ , " mẹ , ba thế nào vẫn chưa trở lại ? "
" con gọi điện thoại cho ba đi . "
Chử Đồng cầm điện thoại di động , bấm số điện thoại của ccb , nói cho ông ta biết Giản Trì Hoài cùng cô đều ở trong nhà , Chử Cát Bằng đáp lại , nói là lập tức trở về . đợi không bao lâu , Chử Cát Bằng quả nhiên về đến nhà , mấy người vây quanh bàn ăn ngồi vào , Chử Đồng nhìn sắc mặt của ba , " ba , trong nhà có phải hay không xảy ra chuyện gì ? "
" không có , tại sao hỏi như vậy ? "
" vậy ba cùng mẹ ...... hơn nữa ,cửa hàng trái cây cũng đóng . "
Lý Tĩnh Hương trong tay không có lực , lại đem chiếc đũa nắm chặt , " ba con mấy ngày này cũng mệt mỏi vô cùng , hơn nữa mẹ lại đau dạ dày không chịu nổi , không giúp được việc gì , mẹ thẳng thắn nói để cho ba nghỉ ngơi một thời gian . "
Chử Đồng gắp miếng thịt kho thả vào trong chén của mẹ , " bình thường đừng quá vất vả , lúc nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi . " cô thu hồi chiếc đũa , nhìn về phía người đàn ông bên cạnh , " Giản Trì Hoài , anh mấy ngày trước đã tới đây sao ? tại sao không gọi em đi cùng ?
Giản Trì Hoài ánh mắt chống lại nàng , Chử Đồng chân mày nhẹ dương , " chính là hôm anh nói nhà bạn có chuyện , vội vàng ra ngoài đó . "
Lý Tĩnh Hương cướp lời nói , " nói vớ vẩn cái gì đấy , Trì Hoài lúc nào đã tới đây ? "
Chử Đồng nhíu mày một cái , " mới vừa con đụng phải hàng xóm , bà ấy nói với con . "
" hẳn là mắt của mấy người kia , chính xác nhìn lầm rồi , mẹ và cha con ngày ngày bận rộn đến già ở cửa hàng , Trì Hoài thật muốn tới , không phải là với con cùng nhau đi à ?
Chử Đồng cũng cảm thấy lời của hàng xóm rất kỳ quái , tính tình của Giản Trì Hoài , vô duyên vô cớ chạy tới đây , là tới tìm lúng túng sao ?
ăn xong cơm tối , Chử Đồng còn không chịu đi , cô đưa tay choàng qua tay của Lý Tĩnh Hương , " mẹ , con buổi tối cùng mẹ ngủ nha , không đi trở về nữa . " cô dư quang liếc mắt người đàn ông ngồi đối diện , thấy hắn hé mắt , như có cảnh cáo , Chử Đồng không nhịn được bật cười , " được không ? mẹ , con thật lâu không có cùng mẹ ngủ . "
Giản Trì Hoài nâng lên cổ tay nhìn đồng hồ , " thời gian không còn sớm , chúng ta cần phải trở về . "
Lý Tĩnh Hương đẩy con gái , " trở về đi thôi , bao nhiêu người , con muốn thật ở nơi này theo mẹ , mẹ cũng không ngủ được . "
Chử Đồng đứng lên , Giản Trì Hoài tiến lên kéo tay của cô , " ba , mẹ , vậy chúng ta đi trước . " hai người xuống lầu , Chử Đồng muốn đi lái xe , Giản Trì Hoài chế trụ cổ tay của cô đem cô kéo đến cạnh xe mình , Chử Đồng hướng bên cạnh xe chỉ chỉ , " em lái xe của mình".
" ngày mai bảo tài xế tới đây giúp em lấy . "
" tại sao a ? "
Giản Trì Hoài mở cửa chỗ kế bên tài xế , đem cô nhét vào , " không tại sao , tôi liền muốn cùng em ngồi một chiếc xe . "
trên đường trở về , Chử Đồng đem cửa sổ xe mở ra , gió lạnh như băng đêm chạm mặt nhào tới , " Giản Trì Hoài , anh cảm thấy ba mẹ em có phải hay không có chuyện gạt em ? "
" chuyện gì ? " Giản Trì Hoài hỏi ngược lại .
" em chính là không biết mới hỏi anh , " Chử Đồng khẽ cắn môi dưới , " dù sao , cảm giác nói không ra lời . "
" cả ngày lẫn đêm suy nghĩ lung tung , " người đàn ông phát động cơ xe , nhẫn cưới trên tay bên trong không gian mờ tối lòe lòe tỏa sáng , Chử Đồng lúc này mới nhìn thấy , cô bắt lại tay của người đàn ông , " anh lúc nào thì đeo lên tay vậy ? "
" muốn đeo thì đeo . "
Chử Đồng không giấu đc được khóe miệng vui vẻ , trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng , đầu cô dựa vào hướng đầu vai Giản Trì Hoài , " vậy vậy nhẫn cưới của em, có phải hay không cũng có thể đeo lên ? "
" chiếc nhẫn vốn chính là đưa cho em , đeo hay ko đeo là quyền tự do của em . " Giản Trì Hoài vừa nói , cũng không khỏi nở nụ cười . Lúc kết hôn , nhẫn cưới của họ hẳn coi như là chọn qua loa , Giản Trì Hoài chẳng qua là nhìn sách mẫu , sau đó tiện tay chỉ một cái , mặc dù giá cả không rẻ , lại chưa từng hỏi qua trử đồng có thích hay không . Sau khi cưới , chiếc nhẫn kia chưa từng đeo qua liền bị Giản Trì Hoài đặt ở trong ngăn kéo , Chử Đồng thấy anh không đeo , liền cũng từ trên tay cởi ra , sau đó một mực đặt ở trong một góc khác .
Cô giơ bàn tay lên , Giản Trì Hoài liếc nhìn tay của cô , vừa dài vừa thon , anh còn nhớ rõ chiếc nhẫn của cô là số nhỏ nhất , tiệc mời cha mẹ 2 bên Chử Đồng đã đeo rồi , người đàn ông kéo tay cô qua tay của anh , cùng cô mười ngón tay đan nhau . Cô nhắm lại mi mắt cười khẽ , cô muốn , trời cao cuối cùng chiếu cố cô , làm mất đi chị của cô, thời điểm đối mặt với khó khăn nhất trôi qua , cho cô một người đàn ông như vậy .
Trở lại Bán đảo hào môn , Chử Đồng không kịp chờ đợi chạy lên lầu , cô tìm ra nhẫn cưới của mình , thả vào trong tay Giản Trì Hoài , " giúp em đeo lên ",
Anh cầm tay của cô , đem chiếc nhẫn một tấc tấc đẩy vào ngón áp út của cô , Chử Đồng mím môi cười , nhịn ko được đưa lên nhìn tay của mình , " đẹp mắt . " cánh tay Giản Trì Hoài nắm ở hông của cô , Chử Đồng để cho anh cũng giơ cao tay của mình , tay của hai người đặt chung một chỗ , ánh đèn màu mật không che giấu được kim cương lóng lánh , cô nhón chân , hôn lên đôi môi góc cạnh có dồn của người đàn ông .
Cô muốn , một niềm hạnh phúc đừng quá tầm với như vậy đi ? nếu như , nếu để cho Giản Trì Hoài yêu cô , cuộc đời này của cô hẳn là đã trọn vẹn .
Hai ngày này , Chử Đồng đều không quên gọi điện thoại về nhà , Lý Tĩnh Hương nói là không sao , để cho cô đừng lo lắng , Chử Đồng bận rộn công việc , cũng không có về nhà .
Ngày thứ 4 , Giản Trì Hoài đón cô cùng nhau về nhà , mới vừa vào phòng khách không bao lâu , người giúp việc liền nói Lý Tĩnh Hương tới . Chử Đồng vui mừng trong bụng , đi ra ngoài , xa xa thấy Lý Tĩnh Hương chậm bước hướng bên này đi vào, trong lòng cô rơi lộp bộp , nụ cười trên mặt còn tới không kịp thu lại , " mẹ ......"
" Đồng Đồng , mau , Trì Hoài có ở đây không ? "
Giản Trì Hoài cũng từ trong nhà đi ra , " mẹ ".
" các con nhất định phải suy nghĩ một chút biện pháp a , ba con đâm người ta !"
" cái gì !" Chử Đồng phảng phất bị người quay đầu tưới cho ca nước lạnh , trong lúc nhất thời , lạnh đến run lẩy bẩy , " tại sao có thể như vậy ? Ba đâm người nào a ? "
"Đoàn Lại Hoằng !"
Chử Đồng gấp đến độ lòng bàn tay đều là mồ hôi , cô hướng Giản Trì Hoài liếc nhìn , ngay cả lời đều nói không ra ngoài .