Tay Chử Đồng đang xuôi ở bên người chợt nắm chặt lại , đôi mắt nhìn chăm chú vào một màn ở trước mặt . Giản Trì Hoài ôm chầm lấy cô , " đi . "
Tên đàn ông vẫn còn đang khiêu khích , " chụp a , đem máy chụp hình của cô giơ lên . "
Giản Trì Hoài đối với sự xuất hiện bất ngờ của Chử Đồng , đã không còn cảm thấy kỳ quái , " còn không nhìn ra được sao ? Có người cố ý đưa em dẫn tới chỗ này , em vạch trần Thiên Khách Lai ra ánh sáng , Thiên Khách Lai cố ý trả thù , mà bây giờ , chuyện này lại kéo cả tôi vào cuộc , mục đích của bọn họ chính là muốn em tự mình tố cáo tôi !"
Chử Đồng cũng đã đoán được , đúng vậy , cô là phóng viên , đây là nghề nghiệp của cô , là nguyên tắc mà cho tới nay cô vẫn duy trì bắt buộc mình phải làm !Người đàn ông kia cười quỷ dị , khóe miệng chảy máu , đang chờ nhìn Chử Đồng lựa chọn . Mà Giản Trì Hoài , biết rõ cô từ trước đến nay đem công việc so với cái gì cũng là quan trọng nhất , ở trong thế giới của cô , nguyên tắc đồng nghĩa với nửa cái mạng của cô . " Cô như vậy coi là cái gì ? Do dự ? Có phải muốn đem hình tượng tôi bị người ta đánh , khen ngợi khắp nơi một phen hay không ? "
Chử Đồng khoé miệng căng thẳng , " Giản Trì Hoài , mau đem bọn họ thả ra , chúng ta không phải là cảnh sát , không thể lạm dụng tư hình . "
Giản Trì Hoài hướng những người kia nhìn , " thời điểm lái xe đụng người , đặc biệt thoải mái có phải không ? Thiếu chút nữa đem người đụng chết , cũng đặc biệt thoải mái đi ? Yên tâm , lát nữa tôi sẽ để cho các người nếm thử một chút loại tư vị này . " Người đàn ông bên cạnh đi tới trước mặt anh , Giản Trì Hoài dặn dò , " đem tay chân bọn họ trói lại ném vào trong xe , sắp xếp chiếc xe nữa , đụng xuống sông đi , cửa xe nhớ phải khoá lại . "
Chử Đồng khó tin nhìn Giản Trì Hoài một chút , " anh --"
Người đàn ông kia nghe vậy , cũng có kinh hoảng trong chốc lát , dù sao cũng không biết Giản Trì Hoài sẽ độc ác như vậy , hơn nữa nhìn bộ dáng của anh , không giống như là nói đùa . Hắn run rẩy đôi môi , ánh mắt nhìn chăm chú phóng thẳng về phía Chử Đồng , " cô là phóng viên mà , cô làm sao có thể cho phép chuyện như vậy phát sinh ? Cô không thấy có lỗi đối với lương tâm của mình sao ? "
Sắc mặt Chử Đồng trắng bệch , cô muốn tiến lên bước , Giản Trì Hoài thấy vậy , đưa tay ôm lấy cô , lôi kéo cô muốn đi , ánh mắt của người đàn ông kia giống như bàn chông ghim hướng cô . " Lời của anh ta cô cũng nghe thấy , sứ giả của chính nghĩa , hy vọng sau khi xảy ra chuyện gì đó , cô đừng cái gì cũng làm như không nhìn thấy, cái gì cũng làm như không nghe . "
Giản Trì Hoài thấy hai chân cô cứng đờ , không chịu bước đi , trong lòng nổi giận , " có đi hay không !"
" ha ha ha , " người đàn ông liên tục cười lạnh , " mau giúp tôi báo cảnh sát , có người muốn giết tôi . "
Chử Đồng nhìn chằm chằm trên gương mặt dữ tợn cùng vui vẻ của người đàn ông , cô tựa hồ xuất thần , cánh tay chế trụ cô của Giản Trì Hoài mới vừa dùng sức , liền nghe được cô thật vất vả mở miệng lên tiếng , " không , tôi không nhìn thấy . "
Mặt người đàn ông biểu lộ đóng băng trong nháy mắt , Giản Trì Hoài đang kéo tay của cô cũng không khỏi buông lỏng ra . Tên đàn ông kia một bộ dáng nhìn trân trối lắp ba lắp bắp , " cô nói cái gì ? "
" tôi cái gì cũng không nhìn thấy , cái gì cũng không nghe . " Chử Đồng nói xong xoay người đi ra ngoài . Người đàn ông phía sau nơi nào còn cười được , hắn gầm thét, kêu la điên cuồng , nhưng hết thảy Chử Đồng cũng không nghe được .
Nhanh chóng đi ra khỏi phòng , Chử Đồng bước ra bên ngoài nhìn bốn phía , chỉ sợ cảnh sát sẽ tới , cô đi tới chỗ cầm lái của xe mình , Giản Trì Hoài kéo cửa chỗ kế bên tài xế ra ngồi vào .
Hai người nhìn nhau , Chử Đồng cau mày , " anh sẽ không thật sự làm như vậy đi ? "
" làm như thế nào ? "
" đem người ta đụng xuống sông đi . "
" có lẽ , " Giản Trì Hoài đóng cửa xe lại , " còn xem tâm tình của tôi . "
" nếu thật sự xảy ra án mạng , em cũng không thể một mắt nhắm một mắt mở . " Chử Đồng phát động cơ xe , Giản Trì Hoài hướng cô nhìn , lại cầm máy chụp hình của cô lên , " hình đều ở bên trong này ? "
" anh xoá hết đi . "
Giản Trì Hoài chân mày nhẹ nâng , " câu này cũng không giống như là lời em nói ra . "
"Nhưng cái miệng này ở trên mặt của em , anh còn hoài nghi gì ? " Giản Trì Hoài tiến tới , đưa tay véo lên mặt của cô , Chử Đồng đem tay của anh đẩy ra , " em đang lái xe !"
" tôi bây giờ không dám tin tưởng , một thanh niên chân chính , một rường cột tổ quốc ......"
Chử Đồng hít sâu một cái , sau đó nghiêng đầu hung hăng trừng mắt anh , " Giản Trì Hoài , anh đủ rồi !"
Giản Trì Hoài cũng là dáng vẻ tâm tình cực kỳ tốt , anh dựa vào sau lưng ghế , nghịch máy chụp hình của Chử Đồng trong tay , " là có người gọi điện thoại bảo em tới phải không ? "
" ừ . " Chử Đồng buồn bực đáp lời , xe lái ra khỏi phố cổ, đến trên đường lớn , trong lòng Chử Đồng có mấy lời không nói không thoải mái , " Giản Trì Hoài , anh tốt xấu gì cũng là một giáo sư a , anh làm sao có thể làm như vậy đây ? Giống như băng đảng xã hội đen . "
" tôi hôm nay vốn là không ra mặt , nhưng chuyện tặng vòng hoa thật sự quá thất đức , tôi còn là xin nghỉ việc mới tới được . "
Chử Đồng càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, không đúng trọng tâm , " anh nói anh , trước một giây còn là hình tượng cao quý vĩ đại , xoay người liền thành băng đảng , ai mà chịu nổi ? "
Người đàn ông đem máy chụp hình cất lại vào trong túi của Chử Đồng , " đây chẳng coi như là từ lúc em làm cái nghề phóng viên này cho tới nay , một lần duy nhất thiên về việc tư ? "
Sắc mặt Chử Đồng đổi một cái , anh thật là muốn đào bới việc này ra bắt cô phải đối mặt mà , " em nói , chuyện này em coi như là không nhìn thấy . "
Giản Trì Hoài vươn tay qua thả lên trên đùi Chử Đồng , sau đó vỗ vỗ , " tôi có thể lật đổ nguyên tắc của em , tôi rất vui vẻ . "
" Giản Trì Hoài , " Chử Đồng đem tay của anh gạt ra , " chuyện em vạch trần Thiên Khách Lai , em tự nhận mình không có làm sai , lại gặp phải bọn người ác ý mà trả thù , cái mạng nhỏ của em và anh thiếu chút nữa cũng xong . Cho nên , anh không làm tới mức xảy ra án mạng , vừa vừa phải phải , em miễn cưỡng cũng một mắt nhắm một mắt mở đi . "
" vậy em đã nghĩ tới hậu quả nếu vạch trần tôi ra ánh sáng chưa ? "
Chử Đồng nghiêm túc lái xe đi phía trước , " chưa nghĩ tới , nhưng em cũng coi là nắm được yếu điểm của anh rồi . "
Giản Trì Hoài cười cười , nghe được câu này , coi như là tâm tình vui sướng vô cùng . Lái về công ty chỗ làm của Chử Đồng , cô đem xe dừng hẳn ở ven đường , thấy Giản Trì Hoài không có động tĩnh , cô hướng anh nhìn một chút , " còn không xuống xe ? "
Giản Trì Hoài hướng ngoài cửa sổ chỉ chỉ , có chút không hiểu chuyện gì xảy ra , " em muốn đem tôi vứt ở chỗ này ? Có ý gì ? "
" em còn muốn đi phỏng vấn , nhiệm vụ hôm nay còn chưa hoàn thành . " Chử Đồng mắt nhìn thẳng chằm chằm vào anh , " anh có ý gì ? Chẳng lẽ muốn em chở anh về ? Anh trực tiếp gọi xe taxi được rồi . "
" nơi này gọi không được xe đâu . "
" ai nói ? " Chử Đồng nhìn về ngoài xe , vừa đúng một chiếc xe taxi ở ven đường đợi khách , cô hướng đầu vai Giản Trì Hoài đẩy ra , " đi a . "
" tôi từ trước tới giờ không ngồi xe taxi . "
Chử Đồng hướng trên tay lái vỗ xuống , " Giản Trì Hoài , em hôm nay đã hi sinh vì việc tư một lần , nhất định phải tìm bằng được tin tức có giá trị mới thôi . "
" tôi cho em . " Giản Trì Hoài nói .
Chử Đồng không khỏi thoáng giật mình , " cho em , cho em cái gì ? "
" trang đầu . " người đàn ông nói cụt ngủn . Chử Đồng nheo mắt , " anh cho em tin tức ? "
" ừh , chỉ cần một cú điện thoại của tôi , tư liệu của Dịch Lục Soát bên kia , tùy ý tiết lộ cho em một cái , tự em đi điều tra là được . "
Trong đôi mắt Chử Đồng toát ra ánh sáng , chỉ thiếu hoá thành hai ngôi sao , vừa rồi vẫn còn tự nhủ , không muốn không muốn , ngàn vạn lần không muốn vì một ít tư liệu mà khom lưng a , nhưng là lời của Giản Trì Hoài quá mê người , cô mím chặt cánh môi , ánh mắt chợt vụt sáng , " ví dụ như là ? "
" ví như , chứng cứ về luật sư bị cáo và nguyên cáo âm thầm qua lại ......"
" vụ án gì !"
Khoé miệng Giản Trì Hoài vén lên cười như có như không , " có muốn hay không ? "
Suy nghĩ ' không muốn không muốn' yếu đuối kia trong lòng của Chử Đồng lập tức bị đánh lên ngoài chín tầng mây , cô nhìn xuống điện thoại di động trong lòng bàn tay của Giản Trì Hoài , " muốn , em muốn biết vụ án nào . "
Giản Trì Hoài rất nhanh gọi điện thoại qua , trực tiếp dặn dò bên kia đem tài liệu gửi đến hộp mail của anh , cúp điện thoại không bao lâu sau , điện thoại di động đinh đông một tiếng , anh đem hộp mail mở ra , sau đó đưa màn ảnh tới trước mặt Chử Đồng .
Cô nhìn một cái , lại đem điện thoại di động nhận lấy , một hồi lâu sau mới trả lại vào trong tay Giản Trì Hoài , " mau , mau xuống xe . "
" có ý gì ? " tin tức cũng cho cô rồi , chẳng lẽ muốn qua sông rút cầu ?
" văn phòng luật sư Hưng Nguyên với anh không cùng đường , anh có thể gọi tài xế tới đón , em phải mau chóng chạy qua đó , nếu không bị người chiếm trước sẽ không hay . "
Giản Trì Hoài nhìn cô một bộ dáng gấp gáp , " tôi chính vì không muốn bị vứt ra giữa đường , mới đem tin tức đưa cho em . "
" vậy em đưa xe cho anh lái , em gọi xe ? " Chử Đồng ánh mắt vội vàng , hận không thể một phát lập tức đem Giản Trì Hoài đẩy xuống xe , người đàn ông cũng ý thức được , anh không nói hai lời mở cửa xe đi xuống , trong lòng anh thật tức giận , chẳng qua là mới vừa đem cửa xe đóng lại , đã nhìn thấy Chử Đồng đạp cần ga , xe vội vàng lao tới phía trước mà chạy , cũng rất nhanh biến mất trong mắt anh .
Giản Trì Hoài hướng chỗ cô vừa rời đi chỉ chỉ , chân mày nhíu đến dính lại vào nhau , anh đứng ở tại chỗ trong chốc lát , giữa hai lông mày đang vặn thành khối lại theo từng giây từng phút tản ra , cuối cùng bất đắc dĩ cười yếu ớt , lắc đầu một cái .
Đoàn Lại Hoằng bên kia , nếu chuyện của Chử Nguyệt Tình đã bị phát hiện , khi Chử Đồng hỏi đến tung tích của hắn lần nữa , anh cũng không cần thiết che giấu .
Chử Đồng lái xe , Chử Nguyệt Tình và Cố Thanh Hồi ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe , dáng vẻ chị cô yên lặng , Chử Đồng cũng không sợ cô làm ầm ĩ , bởi vì có Cố Thanh Hồi ở đây , anh ta có thể kiềm chế được cô .
Chử Nguyệt Tình tò mò nhìn về ngoài cửa sổ
" đi gặp một người quen của chị . "
Đôi mắt Chử Nguyệt Tình lộ ra mê man , người quen của cô , trong trí nhớ đã có người như vậy sao ? Cô nghiêng lên nửa người trên , " Giản Trì Hoài ? "
" chị , đến nơi chị sẽ biết ngay . "
Lộ trình tựa hồ khá xa , Chử Nguyệt Tình dựa vào ghế ngồi liền buồn ngủ , cô khép lại mi mắt , rất nhanh tiến vào mộng đẹp . Chử Đồng xuyên thấu qua bên trong kính chiếu hậu nhìn về phía Cố Thanh Hồi , " bác sĩ Cố , anh xác định như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ ? "
" cô ấy nhất định phải trực tiếp đối mặt với chuyện trước kia mới được , nếu không cả đời sẽ sống trong thế giới tưởng tượng của mình mãi không ra được . "
Chử Đồng nghe được câu này , lòng dạ cũng liền cứng rắn lên , bánh xe đi theo con đường về phía trước , khoảng chừng hơn một giờ sau , lúc này mới đi tới nơi . Cố Thanh Hồi thấy Chử Nguyệt Tình còn ngủ , đưa tay khẽ đẩy bả vai của cô , " Nguyệt Tình , đến rồi . "
Chử Nguyệt Tình mơ màng mở mắt , Chử Đồng đã đi xuống , cô ngẩng đầu nhìn về trước mắt , đây là Đoàn Lại Hoằng tính toán muốn sống trốn chui trốn nhủi ? Cũng đúng , chỗ ở trước đây , hắn cũng không thể ở , còn là ở không nổi .
Cố Thanh Hồi đỡ Chử Nguyệt Tình xuống xe , cô tò mò nhìn lấm lét bốn phía , " đây là đâu a ? "
" vào xem một chút thì sẽ biết . " Cố Thanh Hồi đi theo sau lưng Chử Đồng , ba người men theo con đường nhỏ đi vào trong , tới trước một căn nhà , Chử Đồng đi tới gõ cửa . Gõ được mấy cái , bên trong mới có một giọng nói không nhanh không chậm truyền ra , " người nào a ? "
Chử Đồng theo bản năng quay đầu lại hướng Chử Nguyệt Tình xem một chút , lại thấy cô không có phản ứng chút nào .
Cửa lớn ngay sau đó được mở ra , Đoàn Lại Hoằng thấy người trước mặt , lập tức muốn đóng lại , Chử Đồng vội vàng vươn tay giữ lại cánh cửa , " Đoàn Lại Hoằng , tôi muốn cùng anh nói chuyện một chút . "
" tôi đã rời khỏi Tây Thành, cô còn muốn tôi như thế nào ? " Đoàn Lại Hoằng giơ cánh tay lên dùng sức , xuyên qua khe hở bên cánh cửa , Chử Đồng thấy hắn râu ria xồm xàm , tóc cũng là rất lâu không có cắt tỉa qua , đã che xuống hai tai , " Đoàn Lại Hoằng , tôi hôm nay mang một người tới đây cho anh gặp mặt . "
" người nào ? "
" anh mở cửa ra , xem một chút , người phía sau tôi anh còn nhớ không ? "
Toàn thân Đoàn Lại Hoằng hiện đầy đề phòng , chỉ sợ lại bị người của nhà họ Chử đuổi tới đây chém một dao , tầm mắt hắn cẩn thận nhìn ra ngoài , xuyên qua gò má của Chử Đồng , rơi thẳng hướng phía sau cô . Chỗ đó có một người đàn ông đang đứng , hắn không quen biết , bên cạnh người đàn ông ......
Đoàn Lại Hoằng chợt trợn to đôi mắt , sức lực trong tay buông ra , Chử Đồng không tốn sức chút nào đem cửa đẩy về phía trước , sau đó hướng đến cô gái sau lưng , " chị , chị tới đây . "
Chử Nguyệt Tình tiến lên phía trước dò xét mấy bước , thấy bộ dáng này của Đoàn Lại Hoằng , lôi thôi lếch thếch , cô không khỏi cau mày , " đây là người nào a ? Chị không quen biết . "
" Tình Tình ? " Đoàn Lại Hoằng ngược lại , một phát liền nhận ra cô , thần sắc hắn kích động đi ra khỏi nhà , " Tình Tình , thật sự là em ? Thế nào lại là em ? "
Chử Nguyệt Tình đứng ở bên cạnh Cố Thanh Hồi , không chịu đi qua , ánh mắt Đoàn Lại Hoằng tràn đầy thân ảnh của cô , ngay cả mí mắt cũng không chịu chớp một cái , " Tình Tình , em tốt nhất nhìn anh một chút , là anh a . "
Chử Nguyệt Tình vươn tay kéo lại ống tay áo của Cố Thanh Hồi , " đây chính là người mà mọi người muốn dẫn tôi đi gặp sao ? "
" chị , " Chử Đồng trở lại bên người cô , " đây là người cùng chị đi xem biểu diễn ca nhạc , cùng chị ở phòng ăn trường học ăn cơm , chính là anh ta a , anh ta là Đoàn Lại Hoằng , là người yêu trước kia của chị . "
" chị không tin !" Chử Nguyệt Tình sau khi nghe xong , cũng mất khống chế thét chói tai , " không thể nào , chị đối với anh ta một chút ấn tượng cũng không có . "
" chị , " Chử Đồng thấy cô muốn trốn tránh , vội vàng nắm hai vai của cô , " chị còn nhớ rõ không ? Chị nói chị chỉ nhớ Giản Trì Hoài trồng hoa tường vi cho chị , Giản Trì Hoài đọc chuyện cổ tích cho chị nghe . Nhưng chị lại quên mất , cũng là bởi vì ở trong hôn lễ của Đoàn Lại Hoằng , chị trốn ra ngoài , sau khi tận mắt chứng kiến hắn kết hôn với người khác , chị mới phải tự sát , mới phải điên mất , mới phải lựa chọn hoàn toàn quên đi người này . Nhưng những ký ức đẹp đẽ trước kia của chị vẫn còn in trong đầu , cho nên chị liền muốn tìm một người nào đó để áp đặt những kỷ niệm tốt đẹp kia lên , vừa khéo vào lúc này , Giản Trì Hoài xuất hiện . "
" sẽ không , rõ ràng là cùng một người a , tại sao lại xuất hiện ra một Đoàn Lại Hoằng đây ? "
Đoàn Lại Hoằng nghe được câu này , trong lòng bi thương vô cùng , hắn bước nhanh hướng đi phía Chử Nguyệt Tình , Cố Thanh Hồi thấy vậy , theo bản năng che chắn ở trước người Chử Nguyệt Tình , thân hình anh cao lớn , ánh mắt lạnh lùng , tầm mắt mang theo một loại vị thế bức người đến thiêu cháy . Đoàn Lại Hoằng không dám đến gần thêm nữa , chẳng qua là đè ép âm điệu nói chuyện với Chử Nguyệt Tình , " Tình Tình , em cố gắng nhớ lại thật kỹ . " hắn sửa lại một chút mái tóc dài , " chúng ta đã từng yêu nhau như vậy , anh không tin em sẽ đem anh quên hoàn toàn . "
Chử Nguyệt Tình nhẹ nâng đầu lên , ánh mắt của hai người chạm nhau , Đoàn Lại Hoằng rơi nước mắt , " Tình Tình , còn nhớ rõ thời điểm chúng ta ở trường học không ? Đúng vậy , trước đây anh có thật có lỗi với em , nhưng anh cho tới bây giờ không có nói qua là anh không yêu em , anh là muốn chờ em sau khi xuất viện , chúng ta thật tốt sống với nhau cả đời , anh sẽ luôn luôn chăm sóc cho em ...... nhưng là không nghĩ tới , bọn họ nói em qua đời , anh thương tâm muốn chết , anh cũng hối hận , không biết cuộc sống sau này nên làm sao mà tiếp tục sống nữa . "
Đoàn Lại Hoằng khàn cả giọng , Chử Nguyệt Tình cũng không có chút nào phản ứng , cô chẳng qua là bày ra một vẻ mặt mờ mịt , Chử Đồng khẽ thở dài , đứng ở bên người Chử Nguyệt Tình , " chị , chị không cố gắng , là bởi vì chị không muốn nhớ lại , cũng tốt , chị chỉ cần biết Giản Trì Hoài không phải Đoàn Lại Hoằng là tốt rồi . "
" Tình Tình , " Đoàn Lại Hoằng thấy cô , tự nhiên mất khống chế nổi dậy , hắn lướt qua Cố Thanh Hồi tiến lên , bắt lại cánh tay của Chử Nguyệt Tình , " em làm sao có thể sẽ quên mất anh đây ? Em đã từng yêu anh như vậy ......"
Cố Thanh Hồi bắt lại cổ tay của hắn , đem hắn đẩy ra , Chử Nguyệt Tình lắc đầu lui về phía sau , biểu lộ lạnh lùng , " chị mới không quen biết người này , không quen biết . " Sau khi nói xong , cô xoay người bỏ chạy , Cố Thanh Hồi hướng Chử Đồng liếc nhìn , sau đó đuổi theo .
Đoàn Lại Hoằng cũng muốn đuổi theo , Chử Đồng lại trước một bước ngăn chặn đường đi của hắn , " Đoàn Lại Hoằng , anh cũng nhìn thấy , chị tôi đã nhận không ra anh , có thể tưởng tượng được anh gây tổn thương bao nhiêu đối với chị ấy . Năm đó , anh lừa gạt chị ấy mất một quả thận , sau đó , lại làm hại chị ấy phải tự sát , thiếu chút nữa không cứu kịp . Tôi chỉ vì không muốn thấy chị tôi sống mãi trong thế giới khép kín , cho nên mới đưa chị ấy tới gặp anh , chẳng qua là từ nay về sau , hy vọng anh đừng quấy rầy cuộc sống của chị ấy . "
" nhưng tôi vẫn còn yêu cô ấy , đời này , tôi chỉ yêu một người phụ nữ duy nhất là cô ấy . "
" yêu ? " Chử Đồng không khỏi giương cao âm điệu , sau đó bật cười , " Đoàn Lại Hoằng , anh làm người như vậy còn xứng nói yêu sao ? "
" tôi có thể chăm sóc cô ấy , tôi tự mình làm lụng , tôi nuôi cô ấy !"
Chử Đồng không chút lưu tình cắt đứt lời của hắn , " nằm mơ đi , anh thấy người đi theo bên cạnh chị tôi không ? Đó là bạn trai của chị ấy , bàn về gia đình, bàn về nhân cách , điểm nào không bỏ xa anh mười con tám con phố ? Làm người phải tự biết rõ bản thân mình ở đâu . "
Đoàn Lại Hoằng tái nhợt nghiêm mặt , Chử Đồng nghiêng đầu rời đi , trở lại trước xe , thấy Chử Nguyệt Tình đứng ở ven đường , Cố Thanh Hồi đang vỗ bả vai của cô an ủi , Chử Đồng đi tới phía sau bọn họ , " chị . "
Chử Nguyệt Tình nghiêng đầu qua chỗ khác , đôi mắt đỏ bừng , trên vẻ mặt rất là thống khổ , " Đồng Đồng , chị giống như thật sự nhớ lại mọi chuyện , Giản Trì Hoài là sau đó chị mới quen , mà tất cả tình yêu trước kia của chị , là ột người khác . "
" chị , tình yêu của chị cho ai không quan trọng , quan trọng nhất chính là người đó không xứng với nó , chị cũng thấy anh ta bây giờ nghèo khổ vất vả biết bao nhiêu , đó là báo ứng của anh ta . "
Cố Thanh Hồi ôm đầu vai cô đứng dậy , " đi , chúng ta ngồi vào xe đi . "
Mọi người trở về bên trong xe , Chử Nguyệt Tình hướng ngoài cửa sổ liếc nhìn , tâm tình của cô phức tạp vô cùng , đôi môi mím thành một đường thẳng tắp , Chử Đồng phát động cơ xe rời đi , Chử Nguyệt Tình cảm giác mình vô cùng mệt mỏi , cô tựa đầu dựa vào hướng bả vai của Cố Thanh Hồi , " bác sĩ Cố , anh nói tôi có phải thật sự là nhận lầm người hay không ? "
" ừ , cô kể rất nhiều chuyện với tôi , tôi cũng nhớ giúp cô , Nguyệt Tình , Giản Trì Hoài không thể nào là người mà cô yêu thương sâu đậm trong lòng . "
" chẳng lẽ ...... là người mới vừa rồi đã gặp ? "
Hai tay Chử Đồng nắm chặt tay lái , " chị , anh ta đã từng , nhưng bây giờ khẳng định không phải . "
Chử Nguyệt Tình hai tay ôm mặt , dáng vẻ thống khổ vạn phần , " suốt ngày chị rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì ? "
" chị , chị đừng như vậy , chị không có bệnh , chỉ là suy nghĩ mọi chuyện quá nhiều , quá nhiều nên bị rối loạn mà thôi . "
" đúng vậy , " Cố Thanh Hồi xoay ngón tay lại vuốt ve trên đầu vai Chử Nguyệt Tình , cố sức muốn trấn an tâm tình của cô , " Nguyệt Tình , tôi sẽ giúp cô , để cho cô đem những chuyện hỗn loạn kia thấu hiểu thật rõ ràng . "
Chử Nguyệt Tình lau nước mắt , gật đầu một cái , " tôi chỉ biết là người đàn ông mới vừa rồi kia , tôi khẳng định không yêu anh ta , một chút xíu cũng không yêu . "
Nghe nói như thế , thần sắc của Chử Đồng và Cố Thanh Hồi đều là dáng vẻ buông lỏng , bọn họ vội vàng chạy về Tây Thành , về đến nhà , Chử Nguyệt Tình buồn bực không nói chuyện , một mình ra ban công chăm sóc những thứ hoa cỏ của cô . Chử Đồng đi theo phía sau cô , thấy Chử Nguyệt Tình cứ tưới nước cho hoa mãi , Chử Đồng đè lại cổ tay của cô , " chị , chị sẽ làm bọn chúng chết đuối mất . "
Chử Nguyệt Tình đặt bình tưới xuống , ngồi ở trước những chậu hoa kia , hai tay cô ôm đầu gối , một hồi lâu sau , thấy sự chờ mong của Chử Đồng, lúc cô đứng dậy mới mở miệng hỏi , " Đồng Đồng , Giản Trì Hoài làm những chuyện kia cho chị , đều là bởi vì em có đúng không ? "
Chử Đồng im lặng , không biết nên trả lời như thế nào , đôi mắt Chử Nguyệt Tình nhìn về phía cô , trong con ngươi tựa hồ tĩnh lặng không ít , " chị biết , nhiều người khuyên chị như vậy , chị đều không nghe , chẳng bằng là tự mình suy nghĩ hiểu rõ mới được a . Anh ấy nếu quả thật là yêu chị , sẽ không giam cầm chị , cũng sẽ không đem quần áo mà em gái anh ấy đã mặc đưa cho chị , chị đem chuyện này suy nghĩ quá đơn giản rồi . "
" chị, toàn bộ trong sự kiện này , chị là người vô tội nhất , thật xin lỗi . "
Chử Nguyệt Tình hướng cô nhìn , " bỏ đi . Sau này chị sẽ phối hợp với bác sĩ Cố nhiều hơn , chị muốn làm một người bình thường . "
Chử Đồng nghe vậy , trong lòng không tránh được vui mừng . Cô cũng không khỏi không khâm phục tầm quan trọng của bác sĩ tâm lý , cô đang tưởng tượng đến ngày Chử Nguyệt Tình trở về cuộc sống bình thường , thật tốt a ?
Hôm sau .
Chử Đồng đeo túi xách ra cửa , xe mới vừa lái ra khỏi tiểu khu , liền thấy xe của Giản Trì Hoài dừng ở cửa . Chử Đồng thả chậm tốc độ xe , thấy tài xế của Giản Trì Hoài bước xuống , cô ngừng xe , hạ cửa sổ xe xuống , " anh thế nào lại ở nơi này ? "
" Thiếu phu nhân , ngài thấy Giản tiên sinh không ? "
" không có a , " Chử Đồng không khỏi cảm thấy kỳ quái , " anh không phải là vẫn luôn đi theo anh ấy sao ? "
" tôi hôm nay đi Bán đảo hào môn đón ngài ấy , nhưng không thấy bóng dáng của ngài ấy đâu cả , điện thoại cũng không bắt , ngài ấy cho tới bây giờ chưa từng như vậy . "
Chử Đồng hơi nhíu chân mày lên , " có thể tự mình đi trường học hay không ? "
" không thể nào a , " tài xế tựa hồ vừa nghe xong câu này bỗng nhiên tỉnh ra , có chút dáng vẻ như chợt hiểu ra điều gì đó, " ngài ấy có khi nào đi bệnh viện hay không ? "
" anh ấy đi bệnh viện làm cái gì ? " Chử Đồng hỏi ngược lại .
" ngày hôm qua , Giản tiên sinh nói là nhận được điện thoại của bệnh viện gọi tới , cũng không biết là trước đó có phải đi làm cái kiểm tra gì hay không , là tôi lái xe đưa ngài ấy đi , lúc trở lại , tâm tình của ngày ấy đặc biệt không tốt , hơn nữa nói chuyện cũng rất kỳ quái . "
Trong lòng Chử Đồng chợt rơi lộp bộp , " anh ấy nói cái gì ? "
" nói chuyện gì khác cũng may , ngài ấy chính là hỏi tôi , trong nhà con cái bao lớn , có con có phải rất vui vẻ hay không ? Đứa trẻ khi còn bé có phải đặc biệt khó chơi cùng hay không . "
Tay Chử Đồng đang cầm tay lái đột nhiên run lên , xem ra bệnh của anh , anh đã biết .