Trong bữa ăn, Từ Vân luôn tay dùng đũa chung gắp thức ăn cho mọi người.Nhậm Miểu chỉ ăn vài đũa đã cảm thấy no rồi, cô ta buông đũa xuống bàn, cùng Lăng Trình Tiện lôi kéo làm quen."Anh rể, anh như thế nào quen nhau chị em vậy?"Lăng Trình Tiện khẽ nâng mi mắt, làm sao mà quen nhau? Thật ra bọn họ có quen biết gì nhau đâu, lúc y nghe đến hai chữ Nhậm Nhiễm này thì cả nhà y đã định sẵn ngày đám cưới luôn rồi.Lăng Trình Tiện không đáp lời, Từ Vân ở bên cạnh nói chen vào, "Bọn họ gặp nhau lúc xem mắt."Thấy Lăng Trình Tiện ngó lơ mình, Nhậm Miểu vẫn không từ bỏ ý định quấn lấy y, "Anh rể, vậy anh hiểu chị em tới đâu?" Quả nhiên Lăng Trình Tiện vừa nghe xong liền ngẩng đầu xem cô.Nhậm Nhiễm một hơi nghẹn ở họng, Từ Vân nghe xong liền biết không ổn rồi, bà dùng tay nhéo nhẹ chân của Nhậm Miểu.Miểu Miểu nhìn Từ Vân trào phúng: "Mẹ nhéo con làm gì, có cần con nhắc mẹ nhớ chân con đã mất cảm giác rồi không?"Từ Vân quýnh lên, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Miểu Miểu, chị con cùng anh rể lâu lâu mới về đây ăn bữa cơm, con…"Nhậm Miểu hất vâng chén canh đặt cạnh tay mình xuống đất, mảnh vỡ cùng nước canh văng khắp nơi, Lăng Trình Tiện nhìn xuống chân mình, hy vọng nó không bị dính dơi.Nhậm Miểu đập phá đồ đạc không phải ngày một ngày hai, Nhẫm Nhiễm đã sớm quen rồi, chỉ là hôm nay có Lăng Trình Tiện ở đây, cô theo bản năng không muốn để y nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình.Nhậm Miểu cười dữ tợn, đâu còn là cô tiểu thư xinh xắn đài các nữa: "Vậy anh rể có biết chân của em là như thế nào mà tàn tật không?"Trên bàn cơm yên tĩnh một cách kì dị, Lăng Trình Tiện nhìn Nhậm Nhiễm, hai tay cô gắt gao nắm chặt nhau để trên đùi, cả người như bị một tầng u ám bao phủ.Nhậm Miểu nhìn Nhậm Nhiễm, trong mắt đều là những ý niệm điên cuồng, "Là chị ta đẩy em xuống lầu, em mới tàn phế đó."Lăng Trình Tiện giật mình, ánh mắt sâu thẩm."Miểu Miểu!""Tại sao không cho con nói?" Nhậm Miểu chống hai tay muốn đứng dậy nhưng có cố thế nào cũng không nhấc nổi thân mình lên, "Cả ba lẫn mẹ đều bao che cho chị ta, không chịu báo cảnh sát, thà nhìn con cả đời chịu khổ…"Nhậm Nhiễm nhấp môi: "Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đẩy cô…""Câm miệng!" Từ Vân rống lên, chặt đứt những lời Nhậm Nhiễm muốn nói.Lăng Trình Tiện giận rồi, không cần biết Nhậm Nhiễm đúng hay sai nhưng Nhậm gia dựa vào đâu mà dám lên mặt với người của y? Lẽ nào là thấy y lạnh nhạt không quan tâm cô nên ai cũng có thể khi dễ cô sao?Nhậm Miểu còn chưa hả dạ, cầm lấy đũa muỗng trên bàn chọi Nhậm Nhiễm, Nhậm Nhiễm không tránh đi, đồ vật cứ vậy đập vào bả vai y rồi rơi xuống mặt đất, phần vai áo cũng bị làm bẩn.Từ Vân không ngừng trấn an Nhậm Miểu, bảo cô từ từ nói chuyện, không ai để ý đến Lăng Trình Tiện đã sắp nổi trận lôi đình rồi.Đáng lý ra y nên cảm thấy sung sướng khi chứng kiến cảnh Nhậm Nhiễm bị khi dễ đến thảm thương mới đúng, nhưng tình cảnh hiện tại lại khác, nhìn bộ dáng nín nhịn của Nhậm Nhiễm, Lăng Trình Tiện sắp bị một bụng lửa giận nghẹn chết rồi.Nhậm Miểu ném đồ đã quen tay, lúc này cũng không cố kỵ gì cầm lấy chén cơm trên bàn ném đi.
Chén ngã xuống bên cạnh bàn, bao nhiêu cơm trong đó đều đổ hết lên người Nhậm Nhiễm."Miểu Miểu!" Nhậm Tiêu, người chủ gia đình lúc này mới lên tiếng.Nhưng đã không còn kịp rồi.Lăng Trình Tiện cầm lấy đôi đũa trên bàn tàn nhẫn ném qua, y ném không hề nương ta, lực đạo mười phần, một chiếc đũa trực tiếp đập vào mặt Nhậm Miểu, mặt trái ngay lập tức nổi lên một lằn đỏ ửng, như bị người ta tát tay.Nhậm Miểu duỗi tay ôm mặt, bị dọa ngốc rồi.
Từ Vân sợ hãi đem tay Nhậm Miễu kéo ra, nhìn vệt đỏ uốn lượn từ đuôi mắt đến khóe miệng, chỗ vết thương rất nhanh đã sưng lên.Lăng Trình Tiện đứng dậy còn tiện chân đá cái ghế mình đang ngồi ngã ra đất, nhìn Nhậm Nhiễm còn ngồi lì ở đó liền hung dữ nói "Còn ngồi đây làm gì? Cái nhà này có gì tốt mà ở? Đi!"Nhậm Nhiễm lúc này mới lấy lại tinh thần, cô phủi rớt thức ăn dính trên áo, cầm lấy mấy quyển sách bên cạnh rồi đứng lên đi theo sau y."Trình Tiện, con ăn cơm xong rồi đi." Nhậm Tiêu đứng lên giữ lại.Ánh mắt Lăng Trình Tiện lướt qua ông rơi xuống gương mặt Nhậm Miểu: "Nhậm nhị tiểu thư nếu đã què thì nên biết tu thân dưỡng tính, đỡ phải chạy ra ngoài làm mất mặt Nhậm gia."Bên má Nhậm Miểu nóng rát, Từ Vân nhìn thấy đau lòng không thôi, "Trình Tiện, việc này không trách Nhậm Miểu, rốt cuộc chân của con bé thật sự là do…""Do Nhậm Nhiễm đẩy xuống lầu, tôi không điếc." Lăng Trình Tiện nói xong, hai tay chống lên mép bàn, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo khiến người không rét mà run: "Cũng có nghĩa Nhậm Nhiễm cố ý mưu sát em gái mình đúng không? Nhậm gia các người biết vậy mà vẫn đem cô ta gả cho tôi, là tưởng mưu sát tôi đúng không?""Không, không phải."Lời cần nói cũng đã nói xong, Lăng Trình Tiện bước ra ngoài, Nhậm Nhiễm cũng liền theo sau.Lăng Trình Tiện bực bội lôi bao thuốc trong