Hình như có gì đó không đúng lắm.
Lăng Trình Tiện đây là đang dạy cô cách đối phó với mấy cô tình nhân bé nhỏ của y sao.
"Tứ thiếu, anh và cô ta thật sự có gì đó với nhau sao?" Nếu có gì đó thì đáng lí ra cô nên bị đuổi khỏi nhà từ lâu rồi.
"Cô thông minh như vậy thì thử đoán đi.
" Lăng Trình Tiện nâng cầm hỏi ngược lại, ánh trăng soi xuống nơi đáy mắt ý, phản chiếu ra một màu hổ phách xinh đẹp.
Nhậm Nhiễm không muốn lãng phí tế bào thần kinh vào những việc vô bổ nên đã chuyển sang đề tài khác: "Bây giờ về ư?""Lẽ nào cô còn muốn bắt giường rồi ngủ ở đây?" Lăng Trình Tiện bị hỏi đến phiền, lời nói của y bộ không đáng tin cậy chút nào à.
Nhậm Nhiễm biết được có thể trở về liền mừng rỡ giống như sắp được đi siêu thoát, cô cẩn thận xách lên làn váy của mình mà đi về phía trước.
Con đường nhỏ bọn họ đi qua khảm đầy đá cuội, chỉ có tính thẩm mỹ, một chút thực dụng cũng không có, chân Nhậm Nhiễm giẫm trên giày cao gót, mỗi bước chân như giẫm trên khoảng không, gót giày xiêu xiêu vẹo vẹo như thể tùy thời có thể bị bẻ gãy.
Lăng Trình Tiện tiến lên, cánh tay vòng qua sau thắt lưng ôm lấy cô, hành động vừa thân mật lại dịu dàng này khiến Nhậm Nhiễm có chút không được tự nhiên, cô đặt tay lên mu bàn tay Lăng Trình Tiện muỗn gỡ đi: "Tôi tự đi được rồi.
""Tôi sợ cô lại té ngã lại chiếm tiện nghi của tôi thôi.
" Nếu là ở nhà y có thể suy xét để cho Nhậm Nhiễm chạm vào, nhưng dù gì đây cũng là nơi công cộng, phải tôn trọng người ta một chút chứ.
Nhậm Nhiễm liếc y một cái rồi không nói gì.
Đôi giày này không những khó đi, giá cả còn mắc như ở trên trời, đầu ngón chân của cô thì bị chèn ép, gót chân thì như bị gai đâm, mang lâu rồi mỗi bước đi đều như muốn mạng người vậy đó.
Nhậm Nhiễm thấy xung quanh không có người khác liền buông làn váy xuống.
Lăng Trình Tiện đứng kế bên thấy cô đột nhiên lùn đi một khúc liền ngó xuống xem.
Cô đi về phía trước hai bước, để lại đôi giày ở dưới đất.
Ngữ khí của Lăng Trình Tiện có chút nôn nóng: "Sao lại đi chân trần, cô không sợ