Sắc mặt Lăng Trình Tiện bình tĩnh đến kỳ lạ, nhưng Lăng Trình Tiện càng bình tĩnh thì Nhậm Nhiễm càng sợ.
Dù sao chó sủa sẽ không cắn người, chó cắn người lại sẽ không sủa, mà Lăng Trình Tiện so với chó còn muốn chó hơn nữa đó.Nhậm Nhiễm không nghĩ tới sẽ lộ nhanh như vậy, theo lý mà nói bà cô cũng được xem là "nhân tinh" đi, sao có thể nhìn không rõ tình huống hiện tại chứ, trừ phi…..Bà cố ý!Lăng Trình Tiện nhìn sang Nhậm Nhiễm, cô muốn giả ngu cũng giả không nổi nữa, bởi chiêu tiếp theo của bà xem như chặt đứt con đường cầu sinh của cô rồi.Bà Nhậm Nhiễm đi thẳng đến tủ quần áo, cầm tay nắm kéo ra, mở cửa ra xong còn đứng gọn sang một bên giống như sợ người ta nhìn không rõ ở bên trong vậy.Hoắc Ngự Minh đối diện với ba cặp mắt sáng lóa kia thì xấu hổ muốn chết, nhưng được cái da mặt anh ta rất dày, lập tức trưng bản mặt lạnh lùng rồi nâng chân dài nghênh ngang bước ra, dáng vẻ đẹp trai ngời ngời, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, còn thuận tay đóng cửa tủ lại cho gọn gàng nữa.Bà Nhậm Nhiễm vỗ vai anh ta: "Con tới đây để thăm bà, trốn như vậy làm gì? Nếu có người chỉ vì chuyện chút xíu này mà so đo, vậy Nhậm Nhiễm ở nhà bọn họ chẳng phải sẽ thảm lắm sao?"Câu này rõ ràng là đang nói xéo Lăng Trình Tiện.
Rõ ràng y muốn dành cho cô một kinh hỉ, đem tất cả công việc đều lùi lại mấy ngày, chạy xe cả nửa buổi trời, mua cả đống đồ, cuối cùng hỉ thì không thấy đâu, nhưng y quả thật bị kinh tới rồi.Nhậm Nhiễm nhắm chặt miệng, chỉ muốn đào một cái lỗ rồi chui xuống thôi.Nếu Nhậm Nhiễm sớm biết sẽ lòi ra thì ban đầu đã không trốn chi cho mắc công, giờ thì hay rồi, chẳng khác nào chứng tỏ bản thân có tật giật mình, muốn ngóc đầu lên cũng không dám.Ngoài trời nắng chang chang, mà nhà Nhậm Nhiễm lại âm u như mây mù tháng sáu.
Hoắc Ngự Minh như một tảng băng đang phả khí lạnh khắp căn phòng còn Lăng Trình Tiện đứng kế bên lại giống như một cột lôi điện có thể đánh tan ba hồn bảy vía của cô bất cứ lúc nào.
Quanh đi quẩn lại thì chỉ có bà Nhậm Nhiễm vẫn còn ung dung đứng kế bên để xem kịch vui thôi.Nhậm Nhiễm nuốt ngụm nước bọt, nói với bà nội “Con đi nấu cơm nha.” Vừa dứt tiếng liền ba chân bốn cẳng chuồn đi mất.Hoắc Ngự Minh cũng nói, “Bà nội, con về trước.”“Về cái gì, khó lắm mới tới đây một lần,” bà nội kéo tay Hoắc Ngự Minh đi xuống lầu, "Đợi Nhậm Nhiễm nấu cơm xong, ăn một bữa rồi đi.”Lăng Trình Tiện bị bỏ lại phía sau không cam tâm.
Đó là vợ y, y còn chưa từng được ăn đồ của cô nấu đâu.
Hoắc Ngự Minh dựa vào cái gì mà được ăn, anh ta tưởng anh ta là ai chứ, cũng dám giành ăn với y?Tuy trong lòng cực kỳ bất mãn nhưng đây là lần đầu tiên y ra mắt bà nội, không thể phi dương ương ngạnh chọc cho bà ghét.Muốn giữ hình tượng cháu rể ngoan, thì phải nhịn.Lăng Trình Tiện ngồi ở bàn ăn, liếc mắt qua liền thấy được Nhậm Nhiễm đang lay hoay trong bếp.Bà nội thuần thục xắt nhỏ miếng thịt trên thớt ra, Nhậm Nhiễm đứng bên cạnh nhặt rau, chốc chốc lại ngó qua rình hai người ngồi ở bàn ăn.Tư Nham và tài xế đã đi tìm nhà nghỉ gần đây, Lăng Trình Tiện và Hoắc Ngự Minh ngồi đối diện nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.Ấm nước trên bếp sôi sùng sục, bà nội cầm một gói trà và một bộ trà cụ đi đến bàn ăn.Bà mở gói trà ra, chuẩn bị châm trà cho bọn họ.Đây rõ ràng là muốn xem y như khách để chiêu đãi mà, Lăng Trình Tiện như thế nào có thể chịu.
"Bà nội, người trong nhà không cần khách sáo, con tự làm là được."Bà nội nheo mắt, cũng cảm thấy có đạo lý, bà mặt vô biểu tình gật đầu: "Vậy cậu tiếp khách đi, châm trà cho Ngự Minh uống."Hả?Sắc mặt Lăng Trình Tiện cứng đờ.
Tiếp khách? Châm trà? Từ nhỏ cũng chỉ có người khác hầu hạ y, làm gì có chuyện y hạ mình đi làm công cho người khác, lại nói người này là Hoắc Ngự Minh, có chết y cũng không làm.Bà nội thấy liền biết cháu rể hờ này có bao nhiêu keo kiệt rồi, cũng chẳng trông mong gì thêm."Giúp không được thì đừng có cản trở, ngồi yên đó là được."Lăng Trình Tiện vừa tức vừa bực, cầm ly lên muốn uống nước lại bị nước nóng làm cho bỏng cả đầu lưỡi.Y nhẹ động đầu lưỡi, vừa nóng lại vừa đau, hình như lưỡi bị luộc chín luôn rồi.
Bất quá vì hai chữ hình tượng đè nặng trên vai, y vẫn căng da mặt làm bộ như không có gì."Có thể gặp được Hoắc Tiên Sinh ở nơi khỉ ho cò gáy này đúng là trùng hợp? Ngay cả bà nội tôi mà anh cũng quen biết?"Hoắc Ngự Minh cười nhạo, lúc anh kêu hai tiếng bà nội, không biết Lăng Trình Tiện còn đang chết ở xó xỉnh nào đâu.“Có quen biết.”“Vậy cả vợ tôi anh cũng quen biết?” Hai chữ vợ tôi của Lăng Trình Tiện được y đặc biệt nhấn mạnh, lúc nói còn lộ ra vẻ mặt cực kì đắc ý mà ngay chính y cũng không nhận ra.Cây kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra, có một số việc cũng không thể cất giấu cả đời, Hoắc Ngự Minh nhìn căn nhà quen thuộc này, cảm xúc ngổn ngang, "Là đồng học."Nhậm Nhiễm không muốn Lăng Trình Tiện đào sâu quan hệ của cô và Hoắc Ngự Minh, liền nghĩ cách đem họ tách ra: "Hai người, ai tới giúp tôi nhóm lửa?"Trong nhà có bếp ga, nhưng bà nội cô đã quen cách dùng bếp than nên cái bếp ga kia đã bị bà cho bám bụi ở cái góc hẻo lánh nào đó rồi.Hai người nghe tiếng đồng thời quay đầu lại xem, trên bếp than bắt một cái nồi bự, bên trong là gạo đã vo sẵn, chỉ cần có lửa liền sẽ có cơm ăn.Hoắc Ngự Minh vừa muốn đứng dậy, Lăng Trình Tiện đã giành trước một bước “Tôi tới.”“Anh được không đó?” Nhậm Nhiễm không tin thiếu gia mười ngón tay không dính xuân thủy này có thể nhóm lửa đâu."Đừng có coi thường tôi." Lăng Trình Tiện nói xong thì kéo quần ngồi xuống cái ghế lùn đặt trước bếp lò, lấy cái bật lửa