Editor: AshleyAshlie
Beta: Hepc.
"Cô hai đâu?" Phó Liệt bước vào cửa, cởi áo khoác ngoài giao cho người giúp việc, vừa đi vào trong vừa trầm giọng hỏi.
Con cái nhà họ Phó tuy đông đảo nhưng cũng chỉ có cậu hai kết hôn, cô hai này dĩ nhiên là hỏi cô hai Lệ Táp rồi, Anh Thư vội vàng trả lời: "Cô hai đang ở phòng ngủ chính, mới vừa rồi bà cụ cho người tới thúc giục, nói là quan khách đều đã đến đông đủ, nếu cậu trở lại thì đưa cô hai đến nhà chính."
Nói xong một câu không nhanh không chậm, Anh Thư hơi cúi đầu xuống chờ đợi, Phó Liệt nghe thấy khẽ ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết, sau đó nới lỏng tay áo đi đến phòng ngủ chính.
Lệ Táp ở trong phòng chuẩn bị thỏa đáng, nhìn hình ảnh trong gương một chút, cảm thấy cũng không tệ lắm, cầm khăn lụa chuẩn bị ra cửa.
Hôm nay là đại thọ 77 tuổi của ông cụ Phó gia - cũng chính là ông nội của Phó Liệt, ông cụ cả đời quyền cao chức trọng, nhân viên dưới quyền và học sinh trải rộng khắp các quân khu, hàng năm vào ngày sinh nhật, lãnh đạo, đồng nghiệp và nhân viên đến chúc mừng nhiều không xuể, đông như trẩy hội, năm nay cũng không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, mới vừa rồi bà cụ đã sớm gọi điện thoại tới thúc giục, nói hiện tại Lịch Táp là cháu dâu duy nhất nên nhất định phải có mặt.
Vợ chồng Lệ Táp vốn không ở tại Cẩm Uyển, ban đầu lúc mới kết hôn, Phó Liệt sợ cô một mình ở tại nhà lớn sẽ không quen, huống chi trong nhà mỗi ngày đều người ra người vào, gặp mặt phải nói với nhau vài câu, từ trước đến giờ Phó Liệt vốn ghét những thứ lễ nghi phiền phức này, càng không muốn bởi vì nó mà khiến cho vợ cảm thấy mệt mỏi, vì vậy đã thuê một căn hộ bên ngoài để đôi vợ chồng son sinh hoạt, sau khi cưới vẫn ở tại đây, ngược lại cũng hay về nhà lớn nhưng không bao giờ ngủ lại.
Chưa kể đến kiến trúc cảnh quan, bên trong Gấm Uyển có ba tòa nhà bảy tầng nối tiếp được trang trí giống nhau, giữa mỗi tầng đều có hành lang đi thông sang tòa nhà khác tương đối thuận tiện. Dưới hành lang dài được trạm trổ là một hồ bơi rất lớn, từ trên cao nhìn xuống, ba tòa nhà giống như đang nằm trên mặt nước xanh thẳm, vô cùng tuyệt đẹp.
Bảy người con nhà họ Phó đều ở đây, sinh hoạt tại hai tòa nhà phía sau, cho dù đã kết hôn hay còn độc thân, mỗi người đều sử dụng riêng một tầng lầu, lầu một là phòng khách thông tầng, không ngăn phòng. Các tầng còn lại đều dựa trên sở thích cá nhân của mỗi người mà lắp đặt các thiết bị, dù có kết hôn hay không thì phòng ở cũng được giữ
lại như vậy, giống như anh cả của bọn họ, đã kết hôn ra ngoài ở riêng nhưng cũng sẽ thường xuyên về nhà ngủ lại. Mấy năm nay, ông cụ và bà cụ nhà họ Phó cũng đến sống ở biệt thự, cùng hưởng niềm vui gia đình.
Lần này là đại thọ của ông cụ Phó, Phó Liệt đang đi công tác bên ngoài nên đã giao phó cho Lệ Táp trở lại Gấm Uyển trước vài ngày, tránh phải chạy đi chạy lại giữa hai bên rất phiền toái. Đối với vấn đề này, Lệ Táp không để ý, càng không thích tranh cãi cùng anh, nên không có gì bất đồng ý kiến mà trở về trước.
Vừa mới mở cửa phòng ngủ chính bỗng rơi vào trong một cái ôm rất chặt, Lệ Táp vô thức giật mình, muốn phản kháng, đột nhiên chóp mũi ngửi thấy mùi hương bạc hà nhàn nhạt liền cảm thấy yên tâm.
"Không phải là anh đã nói em chờ anh rồi sao? Tại sao lại chuẩn bị một mình đi sớm như vậy?" Phó Liệt buông người vợ trong tay, cẩn thận dò xét sắc mặt cô, hình như gầy hơn một chút so với trước khi anh đi công tác, khuôn mặt hơi nhợt nhạt, trong lòng cảm thấy bực bội, đám người kia chăm sóc kiểu gì mà khiến cho người thành ra như vậy?!
"Bà nội vừa gọi điện thoại tới, nói là quan khách đã đến, kêu em đi ra gặp mặt trước." Lệ Táp nhàn nhạt giải thích, giọng nói không buồn không vui.
Phó Liệt hôn môi cô một cái, thừa lúc cô bị hôn đến mức mê man như rơi vào trong sương mù, anh trực tiếp ôm ngang người, thuận tiện đạp một cước vào hai cánh cửa phòng ngủ chính, sải bước đến giường lớn.
Gả cho anh đã được nửa năm rồi, tất nhiên là Lệ Táp biết ý đồ của anh nhưng bây giờ không phải là thời điểm động đực, duỗi tay nắm lấy đôi tay không yên phận đang vuốt ve trên người mình, cô khẽ thở một hơi, hơi thở thơm như hoa lan: "Đừng làm vậy Phó Liệt, bữa tiệc đã bắt đầu rồi, bà nội đang giục...... A......"
Phó Liệt không nói một lời, đưa tay xé lễ phục của cô, lột miếng dán ngực ném xuống dưới sàn, một tay khẽ xoa nắn khối thịt mềm trắng như tuyết, vừa không ngừng hôn lên cổ cô, hô hấp dồn dập: "Không có việc gì, tới trễ một lát cũng không sao." Bữa tiệc hàng năm đều không phải như vậy hay sao, bọn họ chỉ cần có mặt trong thời điểm khai tiệc,không cần quá sức bận tâm.