Ed: AshleyAshlie
Bt: Hepc
Lệ Táp ngơ ngơ ngác ngác từ siêu thị ra ngoài, tài xế cất tiếng hỏi nhưng cô không nghe thấy, chỉ xách túi mông lung đi về phía trước, căn bản cũng quên luôn việc có xe và tài xế đi cùng.
Cho đến khi tài xế Lỗ tiến lên ngăn cô lại thì cô mới giật mình, cô đã sớm không còn là một sinh viên thực tập mà là một người đã có gia đình, bị giam cầm trong một cuộc hôn nhân không mong muốn, không có cơ hội thoát ra được.
"Tài xế Lỗ, rẽ phía trước, tôi muốn về nhà một lúc." Sau khi tỉnh táo lại, Lệ Táp quyết định trở về nhà họ Cao một chuyến, mẹ Lộ không muốn nói với cô, thì chắc chắn sẽ còn những người khác, cô thực sự cần phải biết được chân tướng của sự việc.
Tài xế Lỗ vội vàng đồng ý, lái xe đi về phía doanh trại bộ đội.
Đã từng có một thời gian, Lệ Táp vô số lần tưởng tượng có ngày bước ra khỏi ngôi nhà đó, cho dù là bị đuổi đi thì cô đều cam tâm tình nguyện. Trong lòng cô hiểu rõ, cho dù cô có ở lại hay không ở lại thì cô cũng không thuộc về nơi đó. Vì vậy, cô liều mạng muốn thoát khỏi: Cô không học trong trường dành cho con em cán bộ mà học ở một trường đại học tư thục bên ngoài, chỉ vì ở trường tư thục nếu có thành tích tốt sẽ được miễn học phí, hơn nữa lại có tiền thưởng, cô không muốn thiếu nợ cái nhà kia quá nhiều.
Dì Vương thấy Lệ Táp trở lại thì rất vui mừng, lôi kéo tay cô hỏi han: "Táp Táp, con ở nhà chồng vẫn tốt chứ? Cái đứa bé này, kết hôn lâu như vậy mà không thèm về thăm nhà mẹ đẻ một chút, thực sự làm dì buồn muốn chết, đến đây, để dì Vương xem con nào."
Có thể nói dì Vương là người duy nhất trong nhà hi vọng cô sẽ quay trở lại, Lệ Táp cầm tay dì Vương, nắm thật chặt, trong lòng bàn tay và trong tim đều tràn đầy ấm áp, hạnh phúc.
Nói chuyện một lát, Lệ Táp lơ đãng hỏi: "Dì Vương, có những ai đang ở nhà vậy?"
"Ba con không có ở đây, mẹ con hình như đi ra ngoài rồi, cậu Hai có lẽ là ở nhà, " Dì Vương suy nghĩ một chút rồi hỏi cô, "Tiểu Táp, có phải là có chuyện gì hay không?"
Nghe thấy có Cao Khang ở nhà, Lệ Táp thở phào một cái, coi như là không uổng công về đây, cùng dì Vương nói vài câu rồi lên lầu tìm Cao Khang.
Trước cửa thư phòng lầu ba, Lệ Táp khẽ gõ cửa một cái, sau khi nghe thấy có tiếng "vào đi" từ bên trong truyền ra thì đẩy cửa bước vào.
Cao Khang đang ngồi chơi game trên máy vi tính, nhìn lơ đãng thấy người tới là cô liền giật mình kinh ngạc, "Sao cô lại về đây?"
"Tôi có chút chuyện muốn hỏi anh, không biết anh có sẵn lòng hay không."
Cao Khang dừng trò chơi, nói cô ngồi lên ghế sô pha, lần này ngược lại không cố ý làm khó cô: "Nói đi, chuyện gì?"
"Tôi muốn biết hiện tại Lộ Tử Hằng đang ở đâu?" Lệ Táp hỏi thẳng, người này hiếm khi không sẵng giọng với cô, phải nhân cơ hội nắm lấy.
Nghe vậy, hô hấp của Cao Khang cứng lại, thận trọng nhìn cô chằm chằm trong vài giây, suy đoán không biết là cô đã biết những gì. Nhìn vẻ mặt cô có thể hiểu cô chỉ biết là Lộ Tử Hằng không có ở bệnh viện Cẩm Hoa. Ổn định tâm tình xong, cậu ta rời tầm mắt, hời hợt nói: "Vấn đề này không phải nên hỏi tôi, cô hỏi thẳng Lộ Tử Hằng có phải hơn không?"
Suy nghĩ một chút, cậu ta lại nói thêm một câu: "Hoặc là cô sợ Phó Liệt mà không dám liên lạc với anh ta mà tới tìm tôi để thăm dò tin tức?"
Lệ Táp không che giấu chút nào nhìn thẳng vào anh ta, gật đầu: "Tôi chính là muốn như vậy, Cao Khang, coi như là vì đền bù, anh nói cho tôi biết thì cũng không tính là làm khó chứ?"
Cao Khang ‘phì’ cười, châm điếu thuốc đưa lên miệng hít một hơi thật sâu, lúc này mới trầm giọng nói: "Lệ Táp, tôi cho cô biết, cô đừng lấy chuyện đó để kích động tôi, tôi không quan tâm! Cái gì gọi là chuộc tội đền bù, đối với tôi mà nói căn bản là chuyện vớ vẩn, nếu tôi có tấm lòng nhân từ thì lúc trước sẽ không hành động như vậy!"
Lệ Táp ngồi bất động, đôi mắt đen nhìn anh ta. Cao Khang tự nhận mình đã từng gặp qua đủ loại soi mói nhưng lần đầu tiên bị loại ánh mắt sắc bén như dao này nhìn chòng chọc làm cho anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu: "Nhưng mà, tôi có thể nói cho cô biết, Lộ Tử Hằng không có ở trong nước, lần trước bị thương quá nặng ở Đông Bắc, thì trực tiếp qua Pháp chữa trị, chắc vẫn trong thời kỳ dưỡng bệnh."
Cao Khang nói tình hình với cô một cách súc tích, cũng chỉ có thể cho cô biết mấy thông tin như vậy, về những thứ khác thì anh ta không thể trả lời.
"Cảm ơn." Lệ Táp biết anh ta chỉ có thể nói như vậy, cảm ơn một tiếng sau đó liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Lệ Táp, " Cao Khang chợt nắm lấy cổ tay cô đúng lúc cô xoay người, lại thấy ánh mắt căm phẫn đâm vào lòng. Đúng vậy, cũng không phải là anh ta không biết cô chán ghét anh ta đến mức nào, tội gì để bản thân phải mất mặt.
Năm đó, Lệ Táp mới được ông nội Cao Khang đưa về nhà, chính là bộ dáng sợ hãi đứng bên cạnh, nắm chặt tay ông nội Lôi, trong đôi mắt ngấn lệ. Rõ ràng rất lo sợ hãi hùng đối với hoàn cảnh mới nhưng vẫn quật cường chịu đựng, không để nước mắt rơi xuống.
Có lẽ là đã nhận ra được mọi người trong gia đình mới không thân thiện, Lệ Táp bé bỏng càng thêm cẩn thận từng li từng tí. Cuộc sống lúc ở nhà họ Cao cơ hồ đều là trầm mặc không nói một lời nào, chỉ có ông nội là hạnh phúc, cười ha ha hiền hòa nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nói chuyện với cô, đó cũng là thời điểm duy nhất mà Lệ Táp mỉm cười.
Lúc đó nhà họ Cao sớm đã có một cô con gái nuôi tên là Cao Tinh Tinh, đối với mấy anh em Cao Khang mà nói thì Cao Tinh Tinh hiển nhiên càng được bọn họ quan tâm, bởi vì nhà họ Cao chỉ có ba anh em trai Cao Khang, ba Cao Khang là con trai thứ hai của ông nội, Cao Khang có hai em trai, còn lại là con cái nhà bác
cả. Mà bây giờ, ông nội đột nhiên lại nhận nuôi dưỡng thêm một đứa bé gái, hơn nữa lại vô cùng yêu chiều cô, bọn họ theo bản năng rất ghét Lệ Táp, ở trong mắt họ cô chính là một kẻ xâm lăng.
Ngày tốt của Lệ Táp cũng không kéo dài bao lâu, ba tháng sau khi đưa Lệ Táp về nhà, ông nội Cao qua đời, lúc gần đi còn cầm tay cô giao cho chú Hai, sau khi nghe được lời đảm bảo của chú Hai mới hài lòng nhắm mắt mà đi.
Từ đó, chỗ dựa duy nhất của Lệ Táp ở nhà họ Cao mất đi, cô biết rõ cha mẹ nuôi không thích mình, vì vậy càng thêm cẩn trọng như đang dẫm trên băng mỏng.
Khi đó Lệ Táp đã mười một tuổi, lúc cô mới đến là khi ông nội còn sống, đã đăng ký cho cô một trường học tư thục rất tốt. Trường học đang mở rộng danh tiếng để thu hút nhân tài, đối với học sinh nhập học có thành tích ưu tú sẽ được miễn trừ ba năm học phí, hơn nữa còn được cung cấp hai ngàn đồng tiền sinh hoạt phí mỗi năm. Thời điểm đó, hai ngàn đồng là một con số vô cùng lớn đối với một người, đủ để duy trì sinh hoạt trong một năm của Lệ Táp.
Mỗi lần về nhà vào cuối tuần là khoảng thời gian khó khăn nhất mà Lệ Táp phải chịu đựng, không có ông nội Cao, cô sẽ không có cơ hội tốt như vậy để đi học. Vì thế, khi về nhà cô đều giúp dì Vương quét dọn vệ sinh nhà sửa, rửa rau, giặt quần áo, việc gì cũng làm, chỉ vì không muốn thiếu gia đình này quá nhiều.
Nhưng mà, cho dù cô làm nhiều như vậy nhưng bọn Cao Khang vẫn không muốn nhìn thấy cô. Nhất là Cao Khang, nhìn thấy một lần sẽ nhục nhã một lần, khi thấy cô ngột ngạt khó chịu nhưng cũng không lên tiêgns cãi lại, cậu ta càng thêm hài lòng, làm không biết mệt.
Thật ra thì Lệ Táp cũng không có kỳ vọng quá nhiều, dù sao cô cũng không thích gia đình này, nên cũng đừng trách người khác không yêu mến cô, cô chỉ muốn chung sống hòa bình cùng với bọn Cao Khang mà thôi. Nhưng mà nếu như cô có thể lựa chọn, cô tình nguyện trở lại cô nhi viện với các bạn nhỏ ở đó, cho dù cuộc sống không đầy đủ như lúc này nhưng nhất định sẽ vui vẻ hơn nhiều.
Cao Khang nhớ tới có một lần Lệ Táp về nhà, khi đó, anh ta một lần lại một lần mắng Lệ Táp là đồ con hoang không ai cần thì cô vẫn không nói lại một câu, cúi đầu từng bước đi xuống lầu, không biết vì sao, anh ta hi vọng Lệ Táp có thể chửi một câu, rống một tiếng với mình, như vậy trong lòng sẽ không khó chịu, sẽ không cảm thấy hoàn toàn bị cô phớt lờ.
Vì vậy đêm hôm đó, mặc cho mẹ có gọi xuống ăn cơm nhiều lần nhưng anh ta vẫn giận dỗi không đi xuống, lý do anh ta đưa ra thật sứt sẹo, đó là không muốn ngồi cùng bàn với một người ăn xin, cha anh ta tức giận muốn đập cho một trận, mẹ anh ta đương nhiên là liều mạng ngăn cản, trong lúc mọi người đang huyên náo rối loạn, Lệ Táp lặng lẽ bưng bát cơm ngồi xuống bàn nhỏ cùng dì Vương, lúc này Cao Khang không còn gì để nói.
Trí nhớ như thủy triều tràn về, anh ta chán nản buông tay cô, lời muốn nói cũng không thốt ra được, Cao Khang tùy ý khoát tay "Không có việc gì, cô đi đi."
Mơ mơ màng màng vùi người vào trong sô pha, đột nhiên Cao Khang đứng dậy chạy vội tới bên cửa sổ, muốn nhìn thêm một chút bóng dáng đã từng vô số lần xuất hiện trong đầu, có phải quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp kia đã thực sự trôi qua.
Cô vẫn không quay đầu lại, một lần cũng không có. Giống như khi còn niên thiếu, chưa bao giờ cô quan tâm đến nơi này, vĩnh viễn đều là dáng vẻ lạnh lùng, cô sẽ không quay đầu liếc nhìn anh ta một cái......
Lệ Táp bước vào cửa, người giúp việc tiến lên nhận lấy đồ trong tay cô, nói cho cô biết cậu chủ đã về.
Trong phòng khách, những người ở đó nhìn thấy cô đi vào đều đứng lên chào hỏi. Tất cả đều có chút quen mặt, là những người thường đi theo Phó Liệt, Lệ Táp khẽ cười cười coi như chào hỏi, chuẩn bị đi lên lầu.
"Về rồi à?" Phó Liệt cười ra tiếng, vẫy tay ý bảo cô đến ngồi bên cạnh.
Bình thường Lệ Táp còn có khả năng nghe theo lời anh một chút, nhưng hôm nay tâm tình cô thực sự không tốt, không có rảnh mà xã giao cùng anh, thẳng thắn nói: "Ừhm, em hơi mệt nên lên lầu trước."
Nói xong cũng không thèm quan tâm đến phản ứng của Phó Liệt, đi thẳng lên lầu.
"Nhìn xem, đây chính là do tôi nuông chiều mà ra, cả ngày đều không thèm để ý đến tôi." Phó Liệt cười nói, trong giọng nói không mang theo tức giận, ngược lại tràn đầy bất đắc dĩ.
"Aiiiiii, sao anh hai lại nói như vậy, mọi người đều rất hâm mộ anh đấy, anh đang ở trong phúc mà không biết." Lưu Bỉnh Sinh trêu chọc nói, biết thế nào hôm nay anh sẽ không nổi giận, mọi người nói chuyện cũng tùy tiện rất nhiều.
"Được rồi ". Phó Liệt đứng dậy, "Hôm nay cô ấy không khỏe, chúng ta cũng không đi ra ngoài nữa, mấy cậu cũng đừng làm trễ nải thời gian, nên làm cái gì thì làm đi."
Mọi người không khỏi khinh bỉ đúng là trọng sắc khinh bạn, nhưng cũng không thể làm gì hơn, muốn mời anh ăn một bữa cơm đúng là còn khó hơn so với lên trời, mọi người chỉ có thể than thở rời đi.
Trong phòng ngủ chính, Phó Liệt cúi xuống dựa vào người Lệ Táp: "Không phải là em đã về nhà à? Sao nhìn mặt em lại mất hứng thế này?"
Trong lòng Lệ Táp cả kinh, xoay người lại nhìn anh, tâm trạng lo sợ không yên.