Tôi có một cô bạn thân tên Kiều Anh, chơi với nhau từ hồi cấp 3. Mặc dù lên đại học, mỗi đứa có một lối đi khác nhau nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc, hỏi han, gặp gỡ. Sợi dây tình bạn gắn kết qua nhiều năm vẫn bền chặt như vậy. Tôi lên đại học, học ở Việt Nam như đa số những bạn học khác, còn bạn thân tôi lại chọn con đường du học. Sau vài năm sống ở xứ người, bạn tôi trở về nước buôn bán, kinh doanh nhờ mối hàng đã lấy được từ bên ấy. Cuộc sống của bạn tôi cũng vì thế mà khấm khá lên nhiều, tiền bạc lúc nào cũng rủng rỉnh đầy túi. Khi đó tôi mới chỉ học năm cuối đại học, chuẩn bị ra trường, bắt đầu tập tành kiếm tiền rồi viết lách.
Không chỉ có tài buôn bán, Kiều Anh còn rất xinh đẹp. Khi còn học cấp 3, Kiều Anh đã được nhiều bạn trai cùng trang lứa và những đàn anh hơn tuổi để mắt tới. Kiều Anh cao ráo, trắng trẻo, mắt, môi đều xinh xinh, lại thêm má lúm đồng trinh duyên dáng hết biết, tuy nhiên hồi ấy cô bạn còn gầy gò nên chưa trổ hết nét. Sau hơn 3 năm học tập bên nước ngoài, Kiều Anh có da có thịt hơn, người tròn lẳn, trông càng thích mắt. Tiền bạc nhiều nên Kiều Anh có thể mua nhiều đồ hiệu để trưng diện, dáng vẻ "chanh xả" vô cùng, da dẻ lại càng thêm phần trắng muốt, khúc nào ra khúc đấy, các anh cũng vì thế mà xếp hàng dài dằng dặc. Nói Kiều Anh xinh như Thúy Kiều cũng chẳng sai, chúng tôi gọi tắt nó là Kiều từ hồi cấp 3 cũng vì lẽ ấy. Tài khoản mạng xã hội của Kiều có hàng ngàn người theo dõi, mỗi bức ảnh up lên thu hút rất nhiều lượt tương tác, trầm trồ, khen ngợi. Nhiều khi, tôi đi cạnh nó còn cảm giác ngưỡng mộ và ngại ngùng.
Ấy thế mà cũng như các cụ đã có câu: "Hồng nhan bạc mệnh", Kiều không đến mức bạc mệnh nhưng cô bạn lại vô cùng lận đận chuyện tình duyên. Những người con trai vây quanh Kiều rất nhiều nhưng không ai ở được bên nó lâu, chỉ đôi ba tháng là đứt gánh giữa đường, suốt từ hồi cấp 2 cho tới năm 18 tuổi. Sau đó những tưởng mọi chuyện có khấm khá hơn chút: sang du học được một thời gian thì Kiều có người yêu mới, cũng là du học sinh. Mối tình đó cũng khiến tôi bất ngờ vì nó kéo dài những 3 năm trời, dù có nhiều lần cãi vã chia ly. Tuy vậy, về nước được vài tháng thì Kiều chia tay với người yêu lâu năm, chia tay dứt khoát, khó lòng quay lại bởi vì anh ta có người con gái khác. Cũng chính vì lẽ đó mà Kiều sốc. Dù có tự lập thế nào thì cô bạn tôi vẫn là một cô gái yếu đuối, hay khóc nhiều và suy nghĩ về đêm. Ngày hôm đó tôi ghé sang nhà thăm Kiều, thấy nó mặc bộ quần áo ngủ nhàu nhĩ và đôi mắt sưng húp, khác hẳn vẻ long lanh trên những bức ảnh đời thường khiến tôi vô cùng lo lắng. Thêm vào đó nữa là mái tóc dài nuôi dưỡng mấy năm của Kiều đã bị cắt ngắn đến vai, nham nham nhở nhở.
"Kiều! Con dở hơi, mày làm cái gì thế?" Tôi ngạc nhiên.
Nó mới cười kiểu khổ sở: "Đêm hôm trước tao cắt đấy... Tao đọc trên mạng là nếu có chuyện buồn thì nên cắt tóc để dứt khoát với quá khứ..."
"Mày điên thật rồi... Việc gì phải như thế. Thằng đó không đáng đâu!"
"Nó không đáng nhưng ba năm của tao đáng... Số tao khổ thật mày ạ!" Thế rồi nó lại khóc tấm tức, tôi phải dỗ dành, động viên mãi. Hiếm khi tôi thấy nó vật vờ như vậy nên đâm lo. Sau hôm ấy tôi phải tranh thủ thời gian qua thăm rồi đưa nó đi đây đi đó cho đỡ buồn.
Sau đó khoảng 2,3 tháng, tôi hoàn thành xong kì thực tập, có chút thời gian rảnh. Cô bạn tôi cũng lấy lại được vẻ tự tin như trước, vui vẻ hơn và tiếp tục quay cuồng trong công việc. Tôi và nó quyết định đi du lịch giải khuây. Chúng tôi đặt một tour đi Trung Quốc trong vòng 1 tuần, tạm rời xa sự bận rộn nơi thành thị. Địa điểm chúng tôi tham quan là một địa điểm nổi rộ lên trong khoảng mấy năm gần đấy, một vùng nông thôn xa xôi của Trung Quốc nhưng lại đẹp hoang sơ kì bí, cổ kính. Điều cô bạn tôi lăn tăn rất nhiều thời điểm đó chính là mái tóc ngắn vẫn còn nham nhở kia. Vậy là Kiều rủ tôi đi tới một salon làm tóc khá có tiếng ở Hà Nội để nối tóc. Tôi chỉ tới cùng nó để tút tát lại mái tóc nhuộm đang xơ xác, còn Kiều thì nối là chủ yếu.
Để nói về salon M.N thì đây là một salon tóc khá nổi ở Hà Nội, nhận làm đủ kiểu tóc, bắt trend thời thượng nên lúc nào cũng tấp nập khách khứa. Phải công nhận rằng cách làm việc của salon này rất chuyên nghiệp và có nhiều thợ chính tay nghề cao nên từng đường sóng tóc thôi cũng cảm thấy rất ưng ý. Riêng về khoản tóc nối, salon có hẳn một kho bảo quản riêng, tóc nối cũng có nhiều lựa chọn: tóc giả bằng nilon hay tóc thật của người bán cũng có. Sau lời mời chào tư vấn của nhân viên, Kiều quyết định chọn gói tóc đắt nhất: tóc nối từ tóc người thật, chưa qua hóa chất nào và đem lại cảm nhận dễ chịu cho người nối, tạo kiểu cũng sẽ đa dạng hơn. Thế nhưng những mẫu tóc đó phải qua tuyển chọn và sắp xếp lại cẩn thận mới đem nối vào đầu cho khách nên chủ salon hẹn cô bạn tôi sau một vài ngày nữa hẵng quay lại. Tôi cũng đi về, chờ đợi bộ tóc của nó vào ngày hôm sau.
Mấy ngày sau đó, Kiều nhắn tin hí hửng khoe tôi bộ tóc mới nối qua một bức ảnh. Nhìn Kiều trong tấm ảnh, tôi cũng trầm trồ khen ngay: bộ tóc dài tới gần thắt lưng nó, đã được uốn tạo kiểu trông hết sức kiêu sa. Trông cô bạn tôi như đẹp và sang lên mấy chân kính.
"Thế này tao chả dám đi với mày nữa mất thôi!" Tôi nói với nó vậy.
Nó cười hì hì, coi bộ ưng ý lắm. Cũng phải mất mấy ngày để Kiều làm quen với bộ tóc mới trên đầu. Chúng tôi sắm sửa đồ đạc để chuẩn bị đi du lịch vào