- Ngươi định làm gì? Hải sa mau đi ra khỏi nhà..
hắn xoay đầu nhìn về phía cô gái hét lớn, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh trong lòng hắn thầm kêu khổ.
vốn dĩ cứu người này cũng là hắn có tâm tư, bằng vào sự khôi phục thần kì trên cơ thể người này hắn biết chắc hẳn không phải là người thường, nếu đổi lại là một người bình thường nào đó có lẽ thân thể đã sớm mục rửa mấy tháng qua, hắn gặp người này với bộ dạng có thể coi như là đã chết, phần trái tim từ lúc nào đã bị thủng một lỗ lớn khiến trái tim hắn không còn đập, nhưng sinh cơ người này vẩn không tiêu tán thế nên hắn đã làm liều dùng toàn bộ kiến thức ích ỏi về lang y của hắn học được từ vợ mà lấy trái tim của một con Thủy Thiên Hồ như trong lời hắn nói gắn thêm vào lồng ngực của người này, Tính ra cũng thật lạ, vừa phẩu thuật xong hắn lại có thể nghe thấy tiếng trái tim của người này bắt đầu đập nhẹ, từ đó cho đến nay đã hơn ba tháng hắn dốc lòng cứu chữa cho người này với một mục đích muốn mà bản thân hắn cả đời luôn khao khát.
Thế nhưng thế giới này có đôi lúc lắm chớ trêu, người ta thường nói, Cứu vật, vật trả ơn.
Cứu nhơn, nhơn báo oán..
hắn cũng nghe được từ trong miệng nương tử của hắn nói, trong giới Võ Giả vô cùng khóc liệt và đẫm máu, nên là một phàm nhân sống trăm năm cả đời còn an nhàn quý báu hơn gắp trăm nghìn lần kia.
cứu người này là một vụ đánh cược lớn nhất trong đời hắn, vì nếu người này là một ác ma thì hắn chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
bằng ngược lại hắn muốn nhờ một lần ân tình này để làm chuyện mà cả đời hắn sẽ không thể nào làm được.Tìm nương tử.
Lúc này hắn lắc đầu cười khổ nói.
- Ta biết ngài là một Võ tu ta chỉ là phàm nhân trong mắt ngài chỉ là cái sâu con kiến, ta không muốn kể công cứu ngài nhưng xin ngài niệm tình mà tha mạng cho con gái của ta,ta xin ngài..
van xin ngài..
Cô gái tên Hải Sa lúc này mới có chút hoàn hồn trở lại thấy bộ dáng cầu xin của cha nàng còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng dẩu sau nàng cũng là người thông minh lặp tức liền hiểu ra người này không phải là phàm nhân như bọn họ nàng vô lực quỳ bẹp xuống đất khóc lớn lên tiếng.
- Đại nhân xin đừng làm hại Tía ta, nếu muốn uốn máu hãy lấy máu của ta xin người đừng làm hại tới ông ấy.
tiếng khóc nghe xé lòng cùng tiếng cầu xin thương tâm của cô gái kéo tâm tư Võ Thừa từ trong mê mụôi bừng tĩnh trở lại.
hắn nhẹ nhàn buôn cánh tay người trung niên ra sau đó lảo đảo lùi lại vài bước lúc này hai cha con trung niên ôm trầm lấy nhau người trung niên vừa khóc lớn vừa ôm con gái vào lòng vừa nói.
- Tiểu Sa tía xin lỗi vì tía ích kĩ muốn đánh đổi lần này để tìm một con đường mang má con về nhưng tía đã sai rồi..
tía sai rồi a.
Tiểu sa con mau chạy đi chạy lên rừng đừng quay lại.
- Không Tía..
con không đi đâu hết á..
hu hu..
chân con mềm nhũn rồi không nhúc nhích được nửa huhu.
vừa khóc vừa nói lại càng thêm khóc lớn..
Võ Thừa day dai dai tráng cố nhớ lại những việc xảy ra sau một khoảng vài phút hắn mới lên tiếng.
- Hai vị..
có thể hay không cho ta ăn một miếng
- hu hu hu Tía hắn muốn ăn thịt người kìa, hu hu đừng ăn thịt ta thịch tía ta chắc và nhiều nạt hơn a..
hu hu hu..
Cố gái khi nghe Võ Thừa nói đến từ ăn lại càng khóc lớn, bộ dạng thiếu nử ngây thơ vô cùng sợ hãi, Võ Thừa cười khổ trong lòng, hắn xoay xoay người kiểm tra lại thân thể, nhìn cũng chẳng có gì không thích hợp cũng đâu giống với dạng Dạ Xoa gì sao cô gái lại nghĩ hắn có thể ăn thịt người như vậy chứ.
hắn thở dài.
Thế nhưng khi thấy hành động của Võ Thừa thiếu nử tên Nguyên Sa này hét thảm một tiếng
- ta ngất
nàng xĩu tại đương trường vì nàng quá sợ hãi.
- Hủm??? cái này...? Lão thúc ngươi đừng hiểu lằm.
chỉ là ta có chút đói bụng muốn ăn một ích cơm mà thôi ta không phải cái dạng ăn thịt người như trong suy nghĩ của hai người các ngươi.
Võ Thừa thật bất đắc dĩ hắn không dám bước chân lên lại sợ làm cho người trung niên trước mặt lại ngất nửa thế nhưng khi nghe hắn nói như vậy cô gái vừa ngất kia lại bật dậy vô cùng khỏe mạnh nhẹ lau đi nước mắt đầm đìa trong sự ngở ngàng của cả cha nàng cùng Võ Thừa.
- Ngươi cũng là người như chúng ta?
Võ Thừa nghe nàng hỏi hắn vội gật đầu.
Cô gái này biểu môi, xong nàng chạy quanh Võ thừa một vòng quan sát từ trên xuống dưới sau đó nàng xoa xoa đôi bàn tay nói.
ngươi là Võ tu phải không?
Võ Thừa ngẩn ra nhẹ gật đầu.
được sự xác nhận của Võ Thừa cô gái này hiện lên nụ cười vui vẻ chạy lại nắm lấy tay cha nàng nói.
- Tía...!Tía còn đợi gì nửa nhờ hắn đi mang mẹ về đi.
Trung Niên nhân giật mình ngẩn ra một cái.
còn Võ Thừa lại một hồi đau đầu, hắn không biết bản thân đã bất tĩnh bao lâu nhưng chắc sẽ không ngắn, vừa tĩnh dậy mọi chuyện nãy giờ diễn ra hắn cứ thấy quay cuồn đầu óc.
sau vài giây sửng sốt trung niên dò hỏi?
- Con gái sao con biết ta dốc lòng cứu người này là vì chuyện tìm má con?
- Con không hiểu tía thì còn ai nửa hừ,..
nhưng mà nhìn cái người trước mắt này con thấy có chút đần dần Tía có chắc hắn sẽ tìm được Má con không đó?.
tiếp đó Võ Thừa thì đứng đó còn hai người nhà này tay chóng càm tay chóng hong bình phẩm về hắn và bàn tính các loại chuyện, đường đi nước bước, Võ Thừa cái hiểu cái không nhưng cốt lỗi câu chuyện có lẽ là hai người này muốn hắn tìm ai đó tên là Má,
Lại qua 1 nén nhan hai cha con này vẩn tiếp tục suy diễn ra đủ loại kịch bản