Sau khi chia đội hình xong bốn người Phùng Lão cũng lần lượt cáo từ với nhau rồi dẫn 10 người cùng chia theo từng hướng khác nhau rời đi, trên mặt mọi người đều là nét kiên định.
bởi đơn giản một đều chính họ là Võ Giả.
đội hình còn lại là đông nhất, Võ Thừa cùng sáu huynh đệ của hắn dĩ nhiên là kể cả Bạch Diện trong này mặc dù hắn chưa một lần gọi Võ Thừa là Đại ca bên cạnh hắn chính là cô gái lúc trước hắn từng cứu, cùng với Hải Sa, Tiểu Đông và có thêm 5 người nửa.
trong đó 3 người nam thanh nử tú chính là ba người trẻ tuổi đi theo Phùng Lão của Nam viện, nói chung lão cũng không dám mạo hiểm cho mầm móng tương lay của Nam Viện.
ở bên cạnh vị Linh Hoàng này tất nhiên sẽ an toàn hơn, mặc dù không nói nhiều với Võ Thừa nhưng bản thân hắn cũng biết tâm tư của Phùng Lão,những người này hẳn rất quang trong với lão a.
Võ Thừa đưa đôi mắt nhìn bóng lưng của từng người khuất xa sau mỏi hướng của bình nguyên bát ngát, sau đó hắn lại quét mắt nhìn những người còn lại.
- Đi thôi....
Đoàn hơn 13 người bắt đầu duy chuyển.
Võ Thừa đặc biệt nhắc nhở mỏi người cần cảnh giác cao độ vì nơi này rất dễ có nguy hiểm rình rập.
Cuối bình nguyên này là một cánh rừng nguyên sinh, xa xa thỉnh thoảng lại có một cây đại thụ chọc thẳng lên trời, thân to đến nổi hơn 20 tráng hán cùng dang tay cũng không thể lắp hết chu vi bán kính của nó.
Vừa đi đến đầu khu rừng mọi người đã bắt gặp có vài loại yêu thú chạy nhảy, trên đầu một vài loài có sừng hưu, cũng không khác biệt với những con hưu bên ngoài là mấy chỉ là chúng lại có đến 5 cái chân.
mọi người cũng không mấy chú ý bởi những gì họ thấy ở đây cũng kha khá nhiều rồi.
Võ Thừa cảm nhận được một loại mộc thuộc tính vô cùng nồng đậm phả vào mặt.
hiện tượng này khi bước vào rừng nguyên sinh củng không có gì lạ lẩm.
Tiếng lá xào sạc bởi bước chân lên lá khô của con người là cho đám thú nhỏ giật mình thoát cái biến mất, rồi tiếp đó là ở phía sau những tán cây hoặc trên đọt cao vút của những cây to này chúng đưa đôi mắt tò mò nhìn vào đám người đang duy chuyển.
Lại có người trong đám phát hiện vài góc linh dược quý hiếm, tiếp đó là một màng giành lấy từ tay các loài thú ở quanh đó.
một đường đi tới hơn 10km mọi người sắc mặt ai cũng vui vẻ bởi vì thu hoạch ở đây quả thật không thể nào đong đi-m được, mỏi loại dược tài đều là trân quý trong trân quý, nếu trực tiếp phục dụng thì cũng tốt chỉ là đa số mọi người đều cất kỷ lưởng đợi khi nào có cơ hội nhờ một luyện dược sư luyện ra đan dược thì càn quý giá hơn.
Lúc này Võ Thừa cũng thả hai con vật bên trong Thất Thần Ấn của hắn, Vừa đi ra chỉ thấy con khỉ ngơ ngát đứng chết lặng một hồi Võ Thừa còn tưởng chuyện gì xảy ra với nó không ngờ nó ầm ầm đập vào ngực vui sướng mà chạy nhảy như điên trong rừng, xa xa không ngừng nghe tiếng hét của những loại yêu thú nhỏ hiển nhiên là bị nó hành hung, Tiểu hồ ly thì điềm đạm hơn nhiều khoảng khắc nó vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt của mọi người đặc biệt là các nàng thiếu nử, bởi vị bộ long trắng muốt của con hồ ly này thật làm cho các nàng mê mẩn.
thế nhưng tiểu hồ này lại không có ý định cho ai trong các nàng sờ mó chỉ nằm cuộn tròn như cục bông trên vai Võ Thừa mặc cho Hải Sa dùng mọi thủ đoạn tiếp cận sờ nó một cái cũng bị con hồ ly này cự tuyệt.
Cho tới khi Võ Thừa lên tiến nó mới dường như có chút miễn cưỡng tiếp nhận cho Hải Sa nàng sờ vào.
mọi người thấy vậy chỉ có thể thở dài mài thôi, còn con hồ ly thì có lẽ không nghỉ thế.
- Hừ tính ra các ngươi cùng chủ nhân nhà ta còn muộn hơn ta nhiều à nhà, nếu phân theo vai vế các ngươi phải gọi ta là một tiến tỷ tỷ cơ mà, lại còn muốn phạm thượng vuốt ve trên người ta, hừ...
Hồ ly này là Linh thú về bản chất nó rất có nhân tính, đi cùng với Tinh Gia một đoạn thời gian chắc cũng nhiểm luôn cái bản tính của tên gia hỏa này luôn rồi.
Mọi người thấy con vật này lại có biểu hiện trên cơ như vậy nhất thời cũng có chút khó chịu, thế nhưng khi Hồ Ly kia bày ra thủ đoạn thì tất cả đều há hóc mồm.
nó chỉ đưa cái mũi nhỏ màu hơi hồng hồng lên ngửi vài cái đã phát hiện ra nhiều loại dược liệu chân quý.
đã vậy còn chưa hết nó còn có thể ngửi được cả những thứ bên dưới mặt đất nửa mới ghê chứ.
khi biết được tác dụng thật sự của nó thì ai ai cũng không còn cảm giác khó chịu nửa mà nhìn Võ Thừa với cặp mắt bội phục sát đất.
- giởn gì chứ? ngươi có một loại linh thú như vậy bên người thì đi tầm bảo ai còn có thể lấy được đồ vật gì tốt nửa?
Lại duy chuyển thêm vài canh giờ, theo dự định của nhóm này,Lúc trước Tưỡng Tấu Lục đứng ở bình nguyên quang sát thấy có một ngọn núi vô cùng tráng lệ ở hướng Đông Nam sinh khí bừng bừng cùng sương mù lượng lờ hẳn sẽ có nhiều thứ tốt cho nên đội ngủ quyết định tiến đến đó nếu linh khí nồng đậm có thể cùng với linh dược thu nhặt được mà bế quan tu luyện một đoạn thời gian.
nhưng ngọn núi kia nhìn rất mơ hồ bằng vào thị giác mỏi người không thể nhìn rỏ được hết thảy.
Cánh rừng nguyên sinh mà mọi người đang duy chuyển cũng là khá rộng lớn, bây giờ họ đang ở gần vào độ trung tâm của khu rừng, nơi đây lại có điểm vô cùng bất thường làm cho mọi người trong lòng không khỏi khẩn trương lên vài phần.
Võ Thừa bằng vào Linh hồn lực mạnh mẽ là người sớm đã phát hiện ra đều dị thường ở nơi đây, lại có một cái hồ nước bán kính khoảng vài chục mét, tuy không lớn nhưng nước vô cùng trong trẻo, vừa nhìn thấy liền có xúc động muốn đấm mình vào trong nó, nhất là đối với các cô gái trong đám người, vốn nử giới thường ưa thích sạch sẽ a, chặn đường vừa qua bản thân mỏi người cũng chưa có thời gian dừng lại vài ngài nghỉ ngơi tắm rửa.
chỉ là không một ai trong đám người đều muốn bước lên đến gần hồ nước kể cả Hải Sa nàng phải nói là người phàm không có chút linh lực trong cơ thể,vậy mà cũng cảm nhận được có thứ gì đó vô cùng không đúng ở đây.
- Hồ nước tươi mát như vậy lại không có nổi một loài vật nào đi đến uốn nước, đã vậy bán kính hơn 1km hoàng toàn không có khí tức của bất kỳ loài động vật nào.
Võ Thừa trầm ngâm.
nhưng ở giửa hồ nước lại có một đóa hoa, nói đóa thì không đúng vì lúc này nó chỉ có mỏi một cái nụ mà thôi, thế nhưng từng đợt tử khí bên trên đóa hoa kia phát ra làm cho người ta có cảm giác bên trong nó chứa đựng cả một cái lò giết