Bạo Long sợ hải rung rảy thân mình mà hét lớn, hắn hoàn toàn không có dấu hiệu gì là ngượn ngùng vì một màng vừa rồi.
Võ Thừa lúc này củng chẳng biết nói gì thêm, về năng lực của tiểu hồ ly hắn củng chưa hiểu hết được, nhưng có lẻ con hồ ly nhỏ này củng không phải dạng vừa gì, chọc vào nó sẽ ăn đủ khổ.
tâm tính của tiểu gia hỏa này chắc chắn là không chịu thiệt được rồi.
nghỉ đến đây hắn chỉ biết cười khổ, nhưng hắn lại không biết.
nếu hồ ly nhỏ này là một loại bình thường thì ngay từ đầu Tinh Gia đã không cho nó đi theo bên cạnh Võ Thừa hắn, còn về huyết mạch của hồ ly thì để sau hẳn nói.
mất cả nửa ngày Bạo Long mới hoàn hồn đi đến cạnh Võ Thừa gương mặt tươi cười gượng gạo, ánh mắt nhìn Hồ ly vẩn chưa hết phần kiên kị,hắn mở miệng.
- Ây nha đại tỷ à, hiểu lằm..
là hiểu lằm cả thôi..
chúng ta là người một nhà a.
Hồ ly nhỏ cao ngạo hắc càm lên dường như còn mang theo một âm thanh trong veo lạnh lùng khiến cho Bạo Long với gương mặt vô cùng khổ sở lặp tức sai vài con tiểu thú mang đến cho nó vài loại trái cây chính mọng nhìn rất ngon lành lúc này nhìn nó mới có phần hòa hoãn, Bạo Long mới thở phào.
Võ Thừa nhìn thấy hết thảy, việc này hắn củng không mấy gì để ý thế cơ mà hắn củng có đều thật khó hiểu.
- Bạo Long này có thật sự là sống từ thời cổ đại không vậy? tại sao hắn lại gọi tiểu thú như Hồ Ly là đại tỷ, tên này thật là....!mà thôi mà thôi kệ chúng nó vậy, giữa yêu tộc với nhau phân chia cấp bậc dù sao củng không giống lẽ thường.
Võ Thừa lại đưa ánh mắt tìm kím tuyết nguyệt ngọc thử bởi vì trong lúc chờ đợi cánh thứ 13 nở ra thì mùi hương của cánh hoa thứ 13 này thật sự làm cho người ta muốn chạy xa trăm cây số a.
Chỉ thấy một cục bông trắng tin củng cái bộ dạng gục gè lúc trước, miệng nhỏ ngậm vài phiến linh thảo đi đến trước mặt hắn, võ thừa miễm cười vui vẽ nhận lấy, đưa tay sờ sờ đầu nó khi hắn vui vẽ đưa lên che mũi lại.
trong gần một tháng qua nếu không có con chuột nhỏ này hắn tin tưởng bản thân đã sống không bằng chết.
Hồ Ly nhảy đến bên người tuyết nguyệt ngọc thử như là đã quen biết từ lâu rồi như nhỏ to chuyện gì đó trong có vẻ khá là vui khiến cho võ thừa hắn có cảm giác, hai yêu thú này dường như đã quen nhau từ rất lâu rồi vậy.
thế nhưng như vậy càng tốt a.
lại qua thêm một ngày thời gian hôm nay chính là thời khắc cánh hoa thứ 13 nở ra hoàn toàn, muôn thú mặc dù trừ vài loại cá biệt có sở thích đặt biệt với mùi vị đặt trưng này thì còn lại củng vui vẽ hòa vào một loại âm thanh tuyệt diệu của thiên nhiên.
mắt thấy không đến vài giờ nửa thứ mà hắn chờ đợi sẻ đến thì.
Ầm...
Ầm....
Ầm.....
đột nhiên cả cánh rừng chấn động không thôi, cùng lúc này Bạo Long đang tươi cười lấy lòng hồ ly nhỏ chợt thần sắc khẻ biến hắn ngẩn đầu nhìn bầu trời, một cái bóng đen che lắp cả một vùng phủ đến kèm theo một tiếng sói chu kinh thiên.
- Bạo Long Chuẩn dám đánh hậu duệ của Tứ Dực Ngân Lang ta bước ra đây cho lão tử.
Võ Thừa đứng bậc dậy sắc mặt âm chầm nhìn lên bầu trời một cái bóng đen to lớn hơn nghìn mét đang dần hạ xuống hắn nhíu mài thì thào.
- Sao nó phi hành mà, âm thành ầm ầm động đất khi nảy là gì.
Vừa nói đến đây một tiếng rầm còn giận giữ hơn âm thanh soi chu khi nảy vang lên, tiếng rầm này làm cho đám tiểu thú xung quanh không ngừng té ngã.
NGÒ OOOOOOOOOOOOOOOO!!!
thần thức mở ra phát hiện một sinh vật vô cùng khủng bố với một cái sừng duy nhất trên đầu thân hình của loài hà mã mà đều quái dị nhất chính là con khổng lồ yêu thú này lại đang chạy đến bằng hai chân sau của nó còn tay nó thì đang nâng một khúc gỗ to cở 5 người trưởng thành ôm, trong khói bụi mù mịch bởi thân hình đồ sộ này lại nghe thấy âm thanh rống giận vang lên.
- Bạo Long Chuẩn hổn đản nhà ngươi lại dám phế đi yêu đan của con trai lão tử, ta muốn xxx cả nhà ngươi.....
Võ Thừa ngẩn ra hắn nhớ lại cách đây hơn một tháng lúc đó lần đầu nhìn thấy Bạo Long rõ ràng tên này trước khi giao chiến với mình có ôm hai cái xác một loại giống một con sói và một loại lại giống hà mã lại có sừng.
Hắn hơi nghiên đầu đưa ánh mắt có chút cổ quái nhìn Bạo Long chỉ thấy tên này đưa tay lên sờ mũi nói.
- Ẫy lão đại ngươi củng không nên nhìn ta như vậy chứ?
Võ Thừa vẩn không nói gì thế nhưng ánh mắt kia làm cho bạo long hắn chột dạ không thôi, hắn cắn răng lên tiếng.
- Được rồi lão đại a.
cái hồ nước này thật ra không phải của ta, là vì ta muốn trồng cái bông hoa kia xuống đây nên ta...ta đã đến hỏi mượn của bọn chúng a.
- Hỏi mượn??
Võ Thừa trợn mắt.
- đúng vậy a, chỉ là hỏi mượn dùng một tháng mà thôi ai ngờ đâu hai ên kia ích kỷ làm quá lên còn liên thủ đánh ta.
cho nên ta...
- Rồi hiểu luôn!...!tên này rõ ràng là đánh chiếm thủy đàm nhà người ta bây giờ chuyện đến bước này dĩ nhiên người lớn trong nhà mấy tên kia ra mặt.
- Nha lão đại, cái này ngươi phải làm chủ cho ta a.
dù sao ngươi là người thân duy nhất của ta mà.
Võ Thừa một trận choán váng đầu óc, cái này rõ ràng bản thân bị gày vào thế khó rồi còn gì.
Kể ra thì Bạo Long này củng thật mai mắn vì có một Lão Đại như vậy a, bởi vì Võ Thừa người này rất bao che khuyết điểm cho huynh đệ