Đặng Vũ Lặp thở dốc ra từng ngụm, củng trong lúc này.
lão giã khô gầy như que củi lại phất nhẹ cánh tai, pham vi bán kính gần 1km tất cả sinh cơ trên mặt đất đều bị lấy đi biến thành một dòng thác linh lực vô cùng tinh thuần ầm ầm từ trên đỉnh đầu đặng vũ lặp tiếng vào trong người hắn.
từng tất da thịt trên người đặng vũ lặp giống như được thổi phồng lên, y phục trên người thoáng cái như không chịu được sự gia tăng kích thước trên các cơ thịt của thân thể phát ra những tiếng xoạt xoạt rách nát, Gương mặt hắn không ngừng vặn vẹo có lẽ sự đao đớn còn hơn cả lúc hắn ăn một viên Đan dược mà võ thừa ném cho.
vậy mà hắn vẩn cắn răng chịu đựng không phát ra một chút âm thanh gì, đôi mắt hắn hiện lên một tia điên cuồn, không phải vì chất độc của dạ xoa mà là điên cuộc muốn bùng phát một cổ lực lượng trước nay chưa từng có trong cơ thể.
- Lấy đi sinh cơ để phục hồi sinh cơ.
Lão đưa tay lên vuốt chòm râu đôi mắt thâm thúy nhìn người thanh niên trước mặt.
Vài canh giờ sau Đặng vũ lặp trên một tảng đá ngồi tĩnh tọa đột nhiên mở mắt, lặp tức bắn ra hai đạo ánh sáng khiếp người, hắn nắm nắm đôi bàn tay cảm nhận cơ thể sinh cơ dạt dào khóe miệng nở ra một nụ cười khổ.
- Năng lực bực này thì chỉ có nhưng tồn tại trong truyền thuyết kia mà thôi.
Hắn ngẩn đầu nhìn lão giả gương mặt củng lộ ra một tia tiếu ý nhìn hắn mở miệng.
- Tiền bối...!đây là tạo hóa mà người nói sao?
Lão giả vuốt chòm râu lắc đầu.
- Cơ thể ngươi vì cố gắn áp chế chất độc kia không cho bản thân hóa quỷ mà giữ thanh tĩnh, phần này là cố chấp, cái chất độc này đã phá vở đi gần như toàn bộ sinh cơ trên người ngươi nếu qua một đoạn thời gian nửa có lẽ bản thân ngươi củng chỉ còn lại một cái xác khô biết đi mà thôi.
Đặng Vũ Lặp gật gù không nói gì thêm, hắn là người rõ cơ thể hắn nhất, lời lão nói tất cả đều đúng, chỉ là bản thân trước khi xong ra khỏi chiếc du thuyền kia từng có một mời nói.
- Vũ Lặp ta nếu có trở thành quỷ dữ cũng sẽ làm thân trâu ngựa báo đáp cho ngài....
Từng câu từng chử lúc đó cứ như hóa thành một tia ý thức cuối cùng của hắn khi thân thể bị vô số những vếch thương của dạ xoa mada nhưng vẩn có thể một đường chém giết mà đi được vào đất liền.
- Vậy nên ta chỉ làm một chút thủ đoạn còn cơ thể ngươi đạt đến trình độ này đều là do chính ý chí của ngươi..
Lời nói của lão lộ ra một tia thưởng thức, người này nếu xét vào thời đại của lão chắc chắn sẽ là một thiên kiêu.
- Tạo hóa mà ta nói kia ngươi không tưởng tượng ra được, còn về việc ngươi đang tìm một cô gái sao? Ngươi yên tâm nàng ta rất an toàn và củng đang nhận tạo hóa riêng của nàng bây giờ ngươi còn đều gì chưa sáng tỏa?
Đặng Vũ Lặp nghe đến đây trong lòng khẻ thở ra một hơi, hắn là người rất trọng lời, mặc dù nói lão già chỉ dùng một chút thủ đoạn để hắn hồi phục lại trình độ này nhưng chung quy vẩn là mắc nợ.
Hắn hít xâu một hơi chấp tay ôm quyền với lão già thành thật lên tiếng.
- Tùy tiền bối an bày..
- Tốt...
Lão vung tay hai người tại chổ lại hóa thành hai đạo cầu vòng bay nhanh về ngọn núi thứ 7.
Đứng trước một đại điện vô cùng tráng lệ nguy nga đặng vũ lặp đọc được ba chử vô cùng bá đạo.
- Chiến Cuồn Giáo.
- Đi đi thôi, phần cơ duyên này mong là ngươi có thể đạt được toàn bộ.
Đặng Vũ Lặp vừa định xoay người vái lão nhưng khi đưa mắt nhìn sang lão già đã không còn ở vị trí bên cạnh hắn nửa, lắc đầu cười khổ một cái gương mặt hắn hiện lên một tia kiên định, một bước tiến vào..
Đây là ngọn núi thứ 12, lúc này có hai bóng người đang đứng trước một trang viên vô cùng xinh đẹp, vì sao nói xinh đẹp vì nơi này chung quanh hoa nở bát ngát như mùa xuân.
màu sắc sặc sở thoạt nhìn cho người ta một loại cảm giác vô cùng thanh nhã.
Một thân ảnh trong số đó chính là lão già khô gầy tay cầm cây gậy màu ngọc bích, còn người còn lại là một cô gái vừa nhìn qua đã thấy một thân thể vô cùng hợp lí, có lồi có lõm, gương mặt trái xoan, đôi mi thanh tú, sóng mũi cao cao, mắt phượng lung linh, lại có một tia thành thục nử tính khó tả, nàng này không ai khác chính là một trong những người trên Thiên Quỳ Đảo vì Võ Thừa mà tìm đến rồi cũng đi được đến đây.Lệ trưởng tọa của Tây Viện.
- Tiền bối tạo hóa mà người nói...
nàng nhẹ nhàn cất giọng trong trẻo hỏi một câu.
chỉ thấy lão giả khô gầy kia gật nhẹ đầu nói.
- Trong những nử tử đi được vào đây, thì ngươi là người có khả năng tiếp thu được truyền thừa của Vạn Hoa Các nhất.
- Tiến vào đi thôi, thời gian cũng không còn nhiều nửa.
Nử tử này củng không nói gì thêm.
nàng nhẹ nhàn tiếng vào bên trong trang viên, vài khắc sau đó có một cột sáng từ bên trong bắn thẳng lên trên bầu trời.
Lão giã đứng nhìn hồi lâu rồi gật gù một cái...
- còn hai ngọn núi nửa.
Lão lẩm bẩm một câu rồi đưa đôi mắt thăm thúy nhìn lên bầu trời, ánh mắt lão như có thể thấy được ngoài tinh không.
lão có thể cảm nhận được ngày Thiên Cẩu nuốt mặt trời trong lời sấm kia đang dần đến.
khẻ nhắm đôi mắt lại như cảm nhận thứ gì đó rồi lão xoay đầu nhìn về một hướng, hóa thành một đọa cầu vòng phóng đi.
Lại qua vài ngày ở hai ngọn núi cuối cùng mà lão già nói đều có một cột sáng bắn thẳng lên bầu trời, 13 ngọn núi nơi này, trên cơ bản đều đã có người đặt chân đến.
Thánh Quang Giới.
Nơi này là một mãnh đại lục vô cùng rộng lớn, Linh khí nồng đậm vô cùng.
Phong cảnh hùng vĩ với những vách đá dựng đứng như xuyên thủng cả bầu trời, Đại thụ khổng lồ cao vào trăm mét,Lại có những ngọn núi hư không lơ lững, lại có loại hoàn toàn chìm trong mây mù chỉ là đỉnh ngọn núi lại xoay ngược chỉa xuống phía dưới,mây mù lượng lờ cho người ta một loại cảm giác như ở thế ngoại đào viên.
Ở đây giới võ giả được gọi là tu tiên, và những tông môn nơi này cái loại nào trong mắt chúng