Tu La Giới Chí Tôn

Tuổi trẻ ngu ngốc.!


trước sau

Một lão giả trong đám người đi ra.

- Triệu gia ta đem sính lễ đến đây mang theo thành ý. Hạ gia các người đây là đạo đãi khách sao..?

Chỉ thấy gia chủ Hạ gia Hạ Tư Diệp mở miệng.

- Không ngờ Triệu Đa Nhật đạo hữu đã đột phá trúc cơ tam trọng. Triệu gia quả nhiên thâm tàng bất lộ.

Hạ Nam đệ đưa Hạ chung trưởng lão vào trong. Hạ Nam lập tức điều Hạ chúng đi vào. Đi được vài bước Hạ chung đã hôn mê bất tỉnh.

Hạ tư diệp thấy một màn cũng nhíu mài. Nhưng rất nhanh hắn mở miệng.

- Tiểu nữ được thiên kiêu triệu gia chú ý đến đó là phước phần của nó. Nhưng mong chư vị hiểu cho bậc làm cha. Ta không thể ép buộc con gái mình. Mọi chuyện là để nàng tự quyết.

Nói đến đây ánh mắt hắn nhìn hạ khuê có chút nhu hòa nhưng rồi hắn cũng thở dài không nói gì thêm. Hắn biết mặc dù có thể nhất thời bảo vệ được con gái mình nhưng hiệp hội gia tộc sắp tới Hạ gia về mặt nào đó đã xuống dốc không phanh 20 năm qua cũng chẳng có người nào thiên phú vượt trội khiến gia tộc ngày càng đi xuống hắn mang trong mình trọng trách cả một gia tộc nên cũng lực bất tòng tâm.

- Hạ khuê tiểu thư Trường Ngạo kia chắc sớm đã danh bại thân vong Triệu mỗ cũng đã ái mộ tiểu thư từ lâu tình ý ta ở đó chắc hẳn nàng cũng biết. Huống hồ đại chiến sắp tới có an nguy đến vận mệnh gia tộc mong nàng suy nghĩ thấu đáo.

Hạ Khuê hai tay nàng xiếc chặc không biết từ lúc nào móng tay đã cắm vào da thịt. Nàng không phải kẻ ngu si nên làm sao không hiểu ý tứ chèn ép đến từ Triệu Gia. Nàng mặc dù tin tưởng trường ngạo sẽ không có chuyện gì nhưng vì gia tộc nàng, nhất thời nàng chỉ muốn bỏ mình buông xuôi cho số phận. Trầm mặt hồi lâu sau đó nàng khẽ cắn môi lắc đầu trong lòng nàng thầm nói. Trường ngạo là ta không tốt ta thật có lỗi với ngươi. Nàng cay đắng mở miệng lấp bấp..

- Ta.... ta đồng....

Hạ khuê còn chưa dứt lời bổng ngoài cửa chính điện có ba bóng người từ từ đi vào một người mở miệng.

- Gả cho một tên phế vật cặn bã thì làm sao mà có tương lai được.. haizzzz

Ba người này còn ai khác ngoài đám người tinh gia. Một màn vừa rồi thần thức của tinh gia cùng võ thừa đã thấy hết ánh mắt võ thừa đầy âm trầm nhìn về đám người triệu gia. Trường ngạo thì ánh mắt tỏa ra sát khí.

Tinh gia nhàn nhạt mở miệng làm cho cả chính đường ai nấy đều ngỡ ngàng. Riêng về triệu gia đám người sắc mặt âm trầm còn triệu ma la thần sắc khó coi đến cực hạn. Vốn dĩ hắn nghĩ trường ngạo cùng tinh gia đám người đã về đến Hạ gia cách đây 5 ngày nhưng không biết vì sao lại không thấy. Còn có mật báo đến từ hạ gia không rõ tin tức lúc ấy hắn cười lạnh suy đoán tên này nắm giữ cơ duyên to lớn đã gặp phải cường địch rất có khả năng bỏ mình ở thâm sơn cùng cốc. Thật không ngờ bây giờ lại lòi ra.

Có một mình trường ngạo cũng thôi lại thêm 2 tên kia, đặt biệt thanh niên có bộ dạng cơ bắp rắn chắc kia luôn nhìn hắn với ánh mắt bất thiện.

Triệu ma la đôi môi rung rung..

- Ngươi... các ngươi.. không có việc gì..?

- hừ nhìn chúng ta có giống như sẽ có chuyện gì sao..?

Tinh gia mở miệng ánh mắt quét qua tất cả chính đường khi hắn quét đến mấy vị trưởng lão Hạ gia một vài người trong đó có bộ dạng rất rụt rè như bị nhìn thấu tâm cơ. Trước đó khi ba người Tinh gia vào thành chưa được bao lâu lập tức bị một đám người quây quanh bát nháu. Sau khi bị võ thừa cho mỗi tên một bạt tay rồi chúng tự nhận do trưởng lão triệu gia sai khiến. Còn về việc vì sao bọn họ biết trường ngạo đi cùng tinh gia thì trước đó khi đem đám người hạ khuê về hạ nam cũng đã từng nói qua trong tộc ai cũng biết.

Ngay lúc này dù là người ngu ngốc cũng biết Hạ gia đã bị phân đàng xẻ nghé nhiều người có tâm tư riêng. Tinh gia biết điều này trong lòng cũng tràn ngập cảm khái. Hắn nhìn Trường ngạo vẻ mặt đồng tình.

- Trả trách hôn ước của ngươi cùng thiếu nữ kia cứ bị người ta ngăn cản hóa ra là một đám tâm
ngoan thủ lạt, ngu ngốc hết thuốc chữa.

Tinh gia nói chuyện chẳng ngán ngại điều gì làm cho đám trưởng lão Hạ gia vài người sắc mặt khó coi. Bọn họ người có tu vi cao nhất cũng chỉ trúc cơ tam trọng có người chỉ vừa đột phá. Thử dò xét tinh gia thì hoàn toàn không phát hiện chút khí tức ngược lại linh thức muốn bị lung lay sắp đổ, đó là còn chưa nói người thanh niên vóc người khôi ngô kia, cứ toát ra một loại áp bách mãnh liệt từ tu vi đến linh hồn khiến họ thêm không dám manh động.

Đột nhiên có tiếng cười mỉa mai từ bên đám người Triệu gia. Một lão giả gỡ cái mũ trùm đầu xuống lộ ra một gương mặt nhợt nhạt như sắp chết. Đôi môi mỏng dính cùng đôi mắt dài hẹp như độc xà lạnh nhạt nhìn về phía tộc trưởng Hạ gia mỉa mai nói.

- ha ha thật không ngờ Hạ gia bây giờ đã xuống dốc tới như vậy sao..? Ngay cả mấy tên vô danh tiểu tốt ở đâu đến đây cũng muốn dương oai. Haha. Xem ra Triệu gia đến đây đưa sính lễ cầu thân lại là một chuyện nực cười, ở đâu còn chuyện môn đăng hộ đối.?

Sắc mặt toàn người Hạ gia khó coi vô cùng còn vài trưởng lão thì âm thầm cười lạnh. Họ sớm đã có tâm tư nên hiển nhiên muốn thấy cảnh Hạ gia bị náo càng lớn càng tốt a..

Hạ tư Diệp khuôn mặt vẫn bình tĩnh không mở miệng. Nhưng trong lòng lại muốn xem biểu hiện của đám người tinh gia. Khi hắn nghe Hạ nam nói về họ hắn cũng âm thầm đã có tính toán trong lòng. Nghĩ đến đây hắn cắn răng muốn lên tiếng bổng ánh mắt hắn lóe lên rồi không nói nữa. Nhưng ánh mắt nhìn về trường ngạo đầy thâm ý.

Trường ngạo nhìn thấy ánh mắt của Hạ tư diệp hắn tiến lên một bước rồi chấp tay về phía hạ gia đám người.

- Tham kiến nhạc phụ đại nhân. Ngài cũng đã nhìn ra tu vi của ta. Lời ước hẹn năm đó xin hãy thành toàn.

Ý tứ trường ngạo rõ ràng không xem đám người triệu gia vào mắt. Đồng thời nói rõ Hạ khuê là nữ nhân của hắn. khiến cho đám người triệu gia thần sắc âm trầm, một tên trong đó quát lớn.

- Tuổi trẻ ngu ngốc gia tộc ngươi không còn, giờ đây còn muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga..? Nực cười ta thấy một tên chó nhà có tang như ngươi ngay cả sính lễ còn không có lại còn muốn với tay đến tiểu thư Hạ gia ta thấy....

Âm thanh của tên này vang lên một lúc nhưng chưa xong lời đã nghe bang một tiếng rồi phịch một tiếng tên này đã nằm bất tỉnh trên sàn đại sảnh của chính đường. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh làm cho mọi người đều không kịp quan sát chỉ có một lão giả trong đám người triệu gia sắc mặt âm trầm cùng ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn về phía một thân ảnh khôi ngô với đôi tay trần đầy cơ bắp.

Chỉ thấy võ thừa lúc này phủi phủi hay tay rồi thản nhiên đi ra phía sau lưng trường ngạo hắn chất phát mở lời.

- Đệ của ta đang nói chuyện ngươi lại chen vào làm gì.? Võ thừa khoanh 2 tay trước ngực lại nói tiếp.

- kể cả ngươi với tu vi trúc cơ tứ trọng của ngươi ta cũng chỉ cần một bạt tay khiến cho ngươi răng rơi đầy đất. Lúc ấy đừng nói là ta trẻ ức hiếp già.

Võ thừa nhìn về phía lão giả trong đám người triệu gia người có tu vi cao nhất trong nhóm lúc này tay hắn đang nắm chặt không phát ra được lời nào.

Vừa nảy tốc độ võ thừa ra tay quá nhanh tên bị đánh ngất đi trên sàn tu vi trúc cơ tam trọng thiên. Hắn tự tin mình cũng có thể một chiêu đánh bại nhưng không phải chỉ nhẹ nhàng bằng một bạt tay như vậy. Lão giã rằng từng chữ.

- Trúc cơ ngũ trọng thiên. Thật không ngờ nhóc con kia lại có cường giã như vậy bảo hộ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện