- Thiếu gia chủ! Là Tử Nguyệt thiếu gia chủ trở về!! -Kim Quang Giao thông báo mọi người.
- Thiếu gia chủ!! Đúng là có khác!! -Bá Dư vừa dìu Hiên Viên Linh vừa thấy bất tiện khó chịu.
Mọi người tập chung ở đại điện, Tử Nguyệt lo lắng dò hỏi tình hình hiện tại. Thiên Vũ Thì chuẩn bị đi tìm Mạc Lâm, Kim Quang Dao thao thao bất tuyệt về những vấn đề liên quan.
Mà Lê lão sư của học viện nhỏ Tử Gia cũng tham gia, tuy là cậu không phải loại người đam mê cái đẹp nhưng đây là lần đầu y được nhìn gương mặt thật của Tử Nguyệt còn được Tử Nguyệt hỏi về tình hình của mình, y vô cùng lúng túng. Trước là thông qua cải trang mà nói chuyện nên không thể nhận ra được. Việc mời y vào đây để dạy học là ý của cậu nhưng mang người đến là bọn hạ nhân trong phủ mà lúc đến phủ thì người lại đi. Đến giờ được diện kiến dung nhan của cậu làm y có phần bị sốc.
Toàn bộ những kẻ rảnh rổi Tử gia tập chung lại ngấm nhìn cậu, (Không khác gì xem xiếc) những người có phận sự thì trình bài kẻ không phận sự thì đứng nhìn. Mà người nhìn cậu từ lúc chưa vào phủ đến cởi bỏ lớp che mặt rồi đến tận bây giờ thì chỉ có người ngồi cạnh, Vĩnh Thế Ỷ Thiên.
Thông qua tất, cả gói gọn lại là: Lâm gia liên tục muốn kết thân với Tử Gia do chưa nắm được tình hình Tử Gia hiện tại, Các cửa hiệu bắt đầu bị quấy rối danh số giảm nhanh. Áp lực từ Hoàng cung liên tục đồi hỏi những điều vô lí Thái Hậu triệu kiến. Nhiều gia tộc nhỏ có ý đồ liên minh cắn xé Tử gia. Liêu Khánh Băng vẫn không có hành động, nhưng Liêu Khánh Tân nhiều lần gữi thư dò thăm tình hình.
Vài rồi cơn đau đầu ập đến, cậu nhấm mắt xoa đầu. Đột nhiên từ phía sau một bàn tay ấm áp, áp lên vùng thái dương của cậu. Ỷ Thiên nhẹ nhàng xoa đầu cho cậu. Cảm giác lúc này trong cơ thể của cậu giống như một động cơ quá tải được dừng đúng thời điểm, một thanh kim loại đỏ hồng được nhúng vào nước nguội. Vô cùng sảng khoái, thoải mái. Cậu giơ hai tay nắm lấy hai bàn tay của người ấy và nghiên đầu ngước nhìn người nam nhân phía sau của cậu. Trước cảnh tượng đó, mọi người ai cũng đỏ mặt,
- Mọi người nếu đã xong việc thì lui ra hết đi! Cho người sắp xếp phòng cho hai vị khách quý mà thiếu chủ đưa về! Mọi người mau ra ngoài đi!! -Kim Quang Dao.
- Đệ cứ tiếp tục đi! Ta cũng sẽ tiếp tục công việc của ta! -Cậu nói của Ỷ Thiên vừa thốt lên khiến những người chưa rời đi kịp chảy cả máu mũi, và hai gương mặt hai nụ cười và hai đôi mắt như muốn nhìn thấu tâm hồn nhau lại giao nhau.
- Tất cả ra ngoài... làm việc vì Tử Gia! Kim huynh ở lại.-Cậu lấy lại uy thế
- Dạ!!! -Hơn 20 người đồng thanh rồi rời đi.
- Tăng cường người canh gác! Cho người Thông báo với Lão Thái Hậu ngày mai ta sẽ tiến cung! Thông báo với Lâm gia, đêm nay hẹn nhau tại... tại đâu nhỉ??? -Cậu đang nói thì bị cắt ngang suy nghỉ.
- Tửu quá Vạn Xuân!! Ta thấy nơi đó tốt! -Ỷ Thiên nhanh miệng.
- À!! Vậy thì nơi đó vậy! -Tử Nguyệt.
- Còn việc của Liêu thiếu gia kia thì... -Quang Dao.
- Ta thật sự không thích hắn ta, hay là không gặp hắn. Nếu gặp thì ta sẽ đi cùng đệ! -Ỷ Thiên.
- Ta cũng không thích.., huynh vào tửu lâu! -Tử Nguyệt nhẹ nhàng.
- Ta chỉ đến để uống thử rượu, món ăn ở đó thôi mà! -Ỷ Thiên.
... -Tử Nguyệt im lặng.
- Nơi đó có rượu ngọt từ trái cây mà đệ thích còn nữa thức ăn ở đó rất hợp với đệ, toàn những món ngon. -Ỷ Thiên tay xoa liên tục miệng không người diễn đạt.
- Chuyện còn lại để sau giải quyết vậy! -Tử Nguyệt
- Dạ! Thiếu chủ!! -Kim Quang Dao rời đi.
Trong chính điện chỉ còn có hai người, Tử Nguyệt thả lỏng ngã trên ghế, Ỷ Thiên nhẹ nhàng xoa bớp cho cậu. Không biết từ bao giờ cậu lại chìn vào giắc ngủ. Trong ý thức chỉ nhớ Ỷ Thiên đã bế cậu lên, đặt xuống giường, và rất có thể nụ hôn môi đầu đời của cậu đã bị y cướp mắt.
Bầu trời thay áo, phủ lớp hắc y của màn đêm điểm tô thêm ánh đèn của từng nhà. Một hắc trường y điểm tô ánh kim, đông đúc náo nhiệt. Tử Nguyệt bị một người cạnh bên lây dậy. Nam nhân đã ở đó tự bao giờ không quên vuốt ve từng sợi tóc, gương mặt mỹ nhân của cậu.
- Chàng làm gì vậy!! -Tử Nguyệt nữa tỉnh nữa mơ, cơ hội cảm nhận được tác động từ bên ngoài.
- Đệ... Đệ gọi ta
LÀ GÌ!!!!!! -Ỷ Thiên la lơn.
- Ôi thần linh!! -Tử Nguyệt giựt bắn người ngồi dậy hai mắt như muốn bay ra ngoài.
- Ta... ta xin lỗi!! -Ỷ Thiên vội vàng đỡ Tử Nguyệt.
- Chết rồi! Trễ hẹn mất!! -Tử Nguyệt nhớ đến lời hẹn.
- Ta đã chuẩn bị hết cho đệ rồi! Chỉ cần thay y phục là có thể đi! -Ỷ Thiên tự tin mỉm cười.
Tử Nguyệt không nói lời nào ôm lấy người nam nhân trước mặt. Rồi bước xuống giường thay y phục chỉnh chu nhan sắc rồi đi. Do gặp một tên ngạo mạn nên cậu càng ăn mặc chỉnh tề một chút nhưng cũng không được quá phô trương thêm vào đó phải thật sự làm cậu đẹp. Chịu khó chi chút thời gian lựa chọn cuối cùng cũng chọn được bộ y phục. Y phục trắng với vài phụ kiện đỏ, thêm cây Hựu Nhất Trâm thì hoàn hoả.
Tất cả đâu vào đấy, đúng là Ỷ Thiên đã chuẩn bị trước một xe ngựa cho cậu, sớm đã đón ở trước của gia phủ. Bước lên xe thì mới biết, y đang cười tươi bên trong.
- Huynh!! Là đang muốn làm gì??? -Tử Nguyệt.
- Ta muốn được nghe cái gọi lúc vừa rồi!! -Ỷ Thiên hai mắt sáng như đèn pha ô tô miệng tươi cười muốn lên cả mép tai.
- Huynh... đúng là! Nếu đã vậy không được làm gì đấy! Ta không muốn lần này xảy ra việc gì ngoài ý muốn đâu! -Tử Nguyệt dặn dò.
- Um! Nghe đệ! Toàn bộ nghe theo đệ! -Ỷ Thiên.
Trên chuyến xe, rung lắt, hai trái tim của hai người bên trong cũng đập loạn nhịp. Rồi bất ngờ đôi bàn tay nào đó, từng bước chầm chậm tiến đến đôi bàn tay kia. Tay chạm tay nhưng bên kia không có dấu hiện phản đối hành động. Bàn tay ấy tiếp tục thừa thắng xông lên, tay đan tay ngón đang ngón. Hai người ngại ngùng nhìn sang hai phía, má đỏ, nhiệt độ tăng và đôi tim cùng nhịp đập.
- Đến nên rồi thưa thiếu gia! -Tiếng phu xe.
Xe ngựa dừng lại, âm thanh của phu xe làm Tử Nguyệt bất ngờ thu tay lại. Còn Ỷ Thiên vừa đau lòng vừa hận không thể để thời gian trôi chậm hơn. Đúng hơn là giết chết tên phu xe ngựa. Tử Nguyệt xuống trước Ỷ Thiên theo sau, khung cảnh trước mặt thật sự rất choáng ngợp. Trời vừa đêm các loại hình mua bán ban đêm nối nhau xuất hiện, dòng người liên tục xuất hiện qua lại rất đông đút. Nam nữ lão ấu ra đường, đua nhau ăn mặc, mặc nhau vui đùa, hạnh phúc với người trong người, tay trong tay. Mà đông nhất là cửa hiệu trước mắt, Vạn Xuân lâu.
- Đúng là đông khách thật... Hay là chuyển sang mua bán nhà hàng khách sạn nhỉ!! -Tử Nguyệt trần trồ.
- Đệ nói gì vậy??? -Ỷ Thiên.
- À Không gì! Chúng ta vào thôi! -Tử Nguyệt.
Bàn đã được Ỷ Thiên dùng thân phận Quận Vương đặt trước. Căn phòng hạng sang, phía dưới cũng được dặn dò nếu là Lâm thiếu thì mời vào phòng của hai người đang ở. Vào phòng thì một bàn thức ăn đã bày trước mặt còn thoang thoảng muồi rượu hoa quả mà cậu thích. Đúng là vì Nguyệt, Thiên thật sự rất để tâm lấy lòng. Ngồi xuống thưởng thức mà toàn là Ỷ Thiên ép cậu ăn.
Được một lúc, cánh cửa bên ngoài có tiếng nói của tiểu nhị, Lâm thiếu ga đã được đưa đến. Y mở của bước vào, khí thế hiên ngang.
- Tử thiếu gia! Cậu nhiều lần không gặp ta có phải là khinh thường Lâm gia không vậy! -Hắn dương dương tự đắc.
- À! Thật ra thì...! -Tử Nguyệt có chút bối rối.
- Lâm thiếu gia! Cậu đế rồi! -Ỷ Thiên.
"Âm thanh vừa rồi có vẻ quen quen! Đây là!!!" -Lâm thiếu đang nghỉ về một người.
- Thảo dân bái kiến Quận Vương!! -Lâm thiếu lặp tức hành lễ.
- Miễn lễ! Miễn lễ! Nào đến đây cùng ngồi xuống đi nào! -Ỷ Thiên vui vẻ.
"Sao tên Quận Vương này lại có mặt ở đây! Lần trước cũng là hắn! Hiện tại cũng là hắn!!" -Lâm thiếu.
- Đa tạ Quận Vương!! -Hắn đi sâu vào phòng vén màn bước vào.
Khung cảnh trước mắt có chút không đúng. Ỷ Thiên đa ngồi cạnh một tuyệt thế mỹ nhân. Một nam nhân có vẻ đẹp làm y phải bỏ vài nhịp thở, thẫn thờ mất vài nhịp.