Câu nói của Hoàng Nguyệt có hiện lên trong dòng suy nghỉ của cậu. Đúng vậy, đến tận bây giờ cậu chỉ biết người cậu thích là y, ngoài ra chẳng còn gì. Gia đình, bằng hữu,... chưa một lần được y nói đến.
Cơ thể cậu như có một luồng gió lạnh toả ra từ tim lan khắp cơ thể, lạnh lẽo, thất vọng và tự ti. Nhịp thở đột ngột trở nên khó khăn, trong lúc mất kiểm soát tinh thuỷ nguyên tố hoạt động làm không khí của cả điện đón một hồi gió lạnh. Nhanh chóng lí trí cố gắng giành lại quyền điều khiển cơ thể ngăn cảng hoạt động của ma lực. Cậu lấy một hơi dài, đè nén sự thật vào sâu đái lòng. Trấn an tâm lí, duy trì sự ổn định thả lỏng cơ thể.
Không khí xuất hiện ma lực làm Quận Vương bất ngờ hướng mắt về người mà sớm đã mang để vào lòng. Cậu lại lo lắng, muốn chạy đến bên cậu ngay nhưng lại tự trách mình bất lực.
- Đa tạ hai vị Nương nương khen ngợi! Thần sẽ cố gắng vì lí tưởng của bản thân! -Y nói nhưng không quên đưa mắt nhìn về Tử Nguyệt.
Nhưng chỉ một cái liết mắt đã là khó coi đối với vị Công chúa trước mặt. Thù củ, hận mới, càng làm nàng ta muốn triệt tiêu đối phương.
- Thái Hậu! Nếu đã xong việc, người cho vị công tử này lui ra đi!! -Công chúa hướng Tử Nguyệt ra tay.
- Được rồi nếu không còn việc gì! Kim Sư đại nhân có thể quay về rồi! -Thái Hậu ân cần.
"Kim Sư đại nhân! Đệ ấy được phong quan rồi sao?? Nhưng về phía Hoàng Thượng, chẳng phải là bất hợp lí??" -Ỷ Thiên bối rối.
- Tuân lệnh Thái Hậu! Thảo dân cáo lui! À không! Thần cáo lui! Thái Hậu vạn thọ, Quý phi vạn phúc, Bích phi vạn phúc, Công chúa vạn may, Quận vương vạn lực! -Nói xong cậu quay người rời đi.
- Đúng là một người lễ độ!! -Bích phi vẫn nhìn theo bóng lưng cậu.
- Nhan sắc cũng chỉ tầm thường. Nhưng lời đồn lại làm ngươi ta cảm thấy không thoải mái!! -Quý phi khinh bỉ.
- Muội là chưa biết rồi!! Tử Nguyệt thiếu gia! À là Kim sư đại nhân! Ngài ấy có vẻ đẹp chẳng kém gì Dương Ngọc Hoàng kia!! -Bích phi tự hào.
- Nhưng chính mắt ta vừa rồi nhìn thấy! Ngươi lại nói không??? -Quý phi cáo.
- Muội không tin có thể hỏi Công chúa, à còn nữa... Quận Vương nghe nói là bằng hữu thân mật nhất của Kim sư đại nhân nữa đấy!!! -Bích phi cười.
- Công chúa!! Người đã từng gặp hắn ta!! -Quý phi không cam lòng.
Đáp trả lại câu hỏi của nàng ta là ánh mắt câm ghét của Công chúa nhìn Quận Vương tay nắm chặc, kìm nén sự nóng giận trong người.
Cảm thấy mình bị xem thường, Quý phi một lần nữa quay xuống nhìn về phía Quận vương, tìm kím người giải đáp.
- Quận Vương người cảm thấy thế nào???
Một lần nữa đáp lại câu hỏi của Quý phi là sự im lặng. Ỷ Thiên đang
chìm sâu vào suy nghỉ của bản thân, bỏ mặt những thứ ở xung quanh.
Lần này thật sự đã bị làm bẻ mặt, Lâm Quý phi máu sắp bung lên khỏi đầu. Tay chân rung cả lên, nhưng nhìn về phía trên có Thái Hậu, xung quanh lại nhiều người nên phải kìm nén bản thân.
- Thái Hậu! Thần thiếp thấy không được khoẻ! Cin phép được hồi cung!! -Nàng ta đứng dậy, một lầm nói hết.
- Được rồi! Lui đi!! -Thái Hậu cũng cảm nhận được sự bất bình thường.
Quý phi từng bước cùng cung nữ rời khỏi điện, chuẩn bị bước ra khỏi thì phía bên trong lại vang lên tiếng nói quen thuộc.
- Thái Hậu! Thần thiếp muốn xuất cung ra ngoài một lúc để giải toả, tìm hiểu đời sống nhân gian. Mong Thái Hậu ân chuẩn! -Bích phi.
- Ả tiện tì Bích phi! Muốn ra ngoài tìm nam nhân? Vậy mà được ân chuẩn? Ta nhất định không để ngươi toại nguyện! -Bích phi suy tính.
Trong điện không khí cũng chẳng khá được lên. Để phá vỡ bầu không khí ngột ngạc này, cuối cunhf cũng có người đã lên tiếng.
- Thái Hậu! Vĩnh Thế huynh đã lâu không vào cung hay là Người cho huynh ấy ở lại dùng thiện cùng chúng ta nha! -Công chúa.
- Như vậy cũng được!! Ý Quận vương như thế nào! - Thái Hậu.
- Thái Hậu! Đa tạ người đã có ân huệ cho thần. Nhưng thần đã lâu không quay về Gia trang, từ lúc thăng tiến Tinh sứ đã vội vào cung thỉnh an Hoàng Thượng và Thái Hậu. Còn phụ mẫu của thần vẫn chưa gặp mặt. Mong Thái Hậu thứ tội cho thần, lần này không thể ở lại!! -Ỷ Thiên nghiêm túc.
- Nếu đã như vậy! Thì... -Thái Hậu.
- Thái Hậu... -Công chúa cảm nhận được sự thất bại trước mặt.
- Hoàng nhi! Huynh của con đã trưởng thành rồi! Không còn là trẻ con nữa, cần nhừng thời gian riêng, không thể suốt ngày chơi với von được. Chờ von trưởng thành... ta sẽ bảo với phụ Hoàng von cử hành hôn lễ cho hai đứa!! -Thái Hậu vuốt tóc nàng ta.
- Thái Hậu!! Người làm Hoàng nhi ngại!! -Nàng ta ngại ngùng cầm vạt áo không dám nhìn Ỷ Thiên.
- Thần cáo lui!! -Ỷ Thiên lạnh lùng.
- Hahaha! Được rồi! Lui ra đi. -Thái Hậu mãn nguyện.
Y tìm mọi cách nhanh nhất để tiếp cận cậu. Còn cậu thì vô thức bước đi trong dòng suy nghỉ. Chuyện gì đến cũng đến.