Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều cật lực phản đối, trực tiếp coi Cố Thiên Mệnh là cái gai trong mắt.
Đại hán lưng hùm vai gấu tên là Lưu Lăng Võ, chính là người được mọi người công nhận ở quân doanh Xích Phong.
Cảnh giới Nhân Huyền hậu kỳ, gã ta cũng cực kì liều lĩnh, không hề sợ chết khi ở trên chiến trường.
Chỉ là Lưu Lăng Võ đầu óc đơn giản, không nghĩ ngợi được nhiều, bằng không Nhậm Tề Phong đã đề bạt gã ta lên làm hiệu úy của quân doanh Xích Phong rồi.
“Này, ngươi có nghe thấy huynh đệ ta nói gì không? Ngươi ở đâu thì quay về đó đi! Quân doanh Xích Phong chúng ta không cần hiệu úy”, Lưu Lăng Võ trừng mắt, dáng vẻ thô kệch hướng về phía Cố Thiên Mệnh quát lớn.
Cố Thiên Mệnh khẽ vuốt mấy sợi tóc rủ xuống mặt, sau đó chậm rãi nâng đôi mắt thâm thúy như hồ nước lên, đôi môi mỏng lạnh nhạt nói: “Xếp hàng!”
Không ai trả lời, cảnh tượng vẫn ồn ào không chịu nổi.
“Xếp hàng!”
Lúc này đây, trong lời nói của Cố Thiên Mệnh đã xen lẫn một chút cảm giác uy áp đến từ sâu trong linh hồn, khí thế lăng vân thiên hạ nồng đậm dâng lên, phảng phất như xuyên thủng trời mây.
Ầm ầm...!
Lưu Lăng Võ và hơn 600 người trong quân doanh Xích Phong đều cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, suýt chút nữa đã quỳ xuống.
Cái loại cảm giác tử vong sâu sắc này đập thẳng vào mặt mọi người, làm âm thanh ồn ào náo nhiệt ngừng lại.
Ánh mặt bọn họ nhìn Cố Thiên Mệnh nhất thời lộ ra tia sợ hãi nồng đậm, sắc mặt nháy mắt trắng bệch xen theo chút run rẩy.
“Xếp hàng!”, sau một khắc, Lưu Lăng Võ cũng không biết tại sao mình lại hô lên hai chữ này, hoặc là bởi vì ánh mắt lạnh nhạt của Cố Thiên Mệnh, hoặc bởi cảm giác áp bách bất thình lình vừa rồi.
Trong chớp mắt, đám người vốn tán loạn liền nghe theo mệnh lệnh tập hợp thành hàng.
Hơn 600 người chỉnh tề đứng ở giữa thao trường, giống như một thanh kiếm bén nhọn muốn ra khỏi vỏ, bộc lộ sắc bén.
Chỉ là một luồng uy áp từ sâu trong linh hồn liền làm cho đám người run rẩy, đấy chính là uy nghiêm không thể nghi ngờ của cường giả cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong kiếp trước.
“Ta mặc kệ trong lòng các ngươi nghĩ gì, cũng không có tâm tư để ý.
Chỉ cần nhớ kĩ một điều, từ hôm nay trở đi, ta chính là hiệu úy của quân doanh Xích Phong”.
Cố Thiên Mệnh hai tay chắp sau lưng, uy nghiêm nhàn nhạt dội thẳng vào trời mây, làm mây trên bầu trời dần rút đi.
“Ngươi muốn làm hiệu úy quân doanh Xích Phong chúng ta cũng được, điều kiện tiên quyết là phải đánh thắng chúng ta, nếu không làm sao có thể thống lĩnh quân doanh”, Lưu Lăng Võ tuy rằng vẫn đang tự hỏi vì sao Cố Thiên Mệnh lại có thể tản ra loại uy áp nặng nề này, nhưng gã ta vẫn sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, sau đó gật đầu nói: “Được, như ngươi mong muốn”.
Thấy Cố Thiên Mệnh vậy mà đồng ý, đám tướng sĩ quân doanh Xích Phong nhao nhao lộ ra vẻ vui mừng.
Trong mắt bọn họ, Cố Thiên Mệnh chỉ là một thư sinh nho nhã yếu đuối, làm sao sánh được với Lưu Lăng Võ chứ.
Sau đó, ở giữa thao trường quân doanh bèn nhường ra một khoảng trống, hơn 600 tướng sĩ