Đêm, rất nhanh giáng xuống, tất thảy đều có vẻ an nhàn tĩnh lặng.
Cố Thiên Mệnh mang theo linh dược đi tới đình viện của Cố Ưu Mặc.
Bên trong, Cố Ưu Mặc thay một thân trường sam màu đen nhạt, lẳng lặng ngồi trên xe lăn.
Lúc này, trên mặt ông ấy không còn thần sắc kích động dị thường nữa, có lẽ đã đem cỗ tâm tư kia đè nén xuống đáy lòng, chỉ là những tia hi vọng vẫn từ mi mắt lan tràn ra.
“Nhị thúc, cháu tới đây”.
Cố Thiên Mệnh khẽ gọi một tiếng.
“Ừm”, Cố Thiên Mệnh nặng nề gật đầu, tùy ý để Cố Thiên Mệnh đẩy xe lăn của ông ấy đi về phía trước.
Một lát sau, Cố Thiên Mệnh liền cùng Cố Ưu Mặc đi vào trong gian phòng sâu nhất của đình viện, trong cả gian gác xép, chỉ có Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh hai người, có lẽ những thị nữ và hộ vệ ở đây đều đã bị Cố Ưu Mặc điều ra ngoài rồi.
“Nhị thúc, đợi lát nữa cháu sẽ đánh nát hai chân của người một lần nữa, sau đó đưa hai chân vào linh dược đang được đun sôi”, Cố Thiên Mệnh ngưng trọng nói: “Mười ngày sau đó.
Hai chân của người không được rời khỏi chậu linh dược này, nếu không bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển.
Mười ngày sau, cháu sẽ giúp người tái tạo lại kinh mạch cùng huyết nhục, đến lúc đó chỉ cần không có sai sót gì, người sẽ lại giống như năm xưa”.
“Được, hết thảy đều dựa vào cháu”, chỉ cần có thể một lần nữa đứng lên, Cố Ưu Mặc không sợ gì cả, trong ánh mắt tràn ngập hi vọng.
“Vâng”, Cố Thiên Mệnh gật đầu.
Vì thế, Cố Thiên Mệnh liền đem đến một thùng nước sôi, bỏ linh dược đã chuẩn bị xong vào đó, sau đó dùng huyền khí đem dược lực của linh dược hòa tan vào trong nước.
Sau khi chuẩn bị xong nước thuốc, Cố Thiên Mệnh cúi đầu nói với Cố Ưu Mặc: “Nhị thúc, đắc tội rồi”.
“Làm đi!”
Chinh chiến sa trường nhiều năm, Cố Ưu Mặc có sóng to gió lớn gì mà chưa gặp qua, chỉ là để Cố Thiên Mệnh một lần nữa đánh nát hai chân mà thôi, huống chi hai chân không có chút cảm giác nào, Cố Ưu Mặc không chút sợ hãi.
Trong lòng có một cỗ hy vọng cùng kích động nồng đậm.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh dựa theo vị trí huyệt mạch, lần lượt đánh nát hai chân Cố Ưu Mặc, từng tiếng từng tiếng xương cốt rắc rắc vỡ vụn vang lên.
Cố Ưu Mặc không có chút đau đớn nào cả, mặc dù hai chân ông ấy giờ này đã máu chảy đầm đìa thấm đẫm một mảng.
Dần dần, Cố Thiên Mệnh liền đem hai chân Cố Ưu Mặc đặt vào thùng thuốc, sau đó ngưng trọng nói: “Nhị thúc, mười ngày này, người không được rời nơi này nửa bước.
Đủ thời gian cháu sẽ đến thăm người”.
“Được”, Cố Ưu Mặc nhìn thoáng qua Cố Thiên Mệnh thật sâu, không hỏi Cố Thiên Mệnh làm sao lại có biện pháp điều trị hai chân của mình, cũng không hỏi Cố Thiên Mệnh có kì ngộ gì, càng không hỏi Cố Thiên Mệnh có cam đoan chắc chắn ông ấy có thể đứng lên được hay không.
Tất cả những điều này không quan