Bước vào đại sảnh Lý gia, Cố Thiên Mệnh liền nhìn thấy ông cụ Lý Lý Thiên Nguyên cùng một đám người của Lý gia.
“Hay cho một Kỳ Song tướng uân, lão phu chờ ngươi đã lâu, mau vào đi”.
Lý Thiên Nguyên là lão già sắp thành tinh, híp mắt nhìn Cố Thiên Mệnh, khí thế bất phàm vươn tay, tỏ vẻ thịnh lễ.
“Lý đại nhân, chư vị trưởng bối, khách khí rồi”, Cố Thiên Mệnh không kiêu không hèn hơi chắp tay, liền tùy ý tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Cha ruột của Lý Sương Nhi, Lý Văn Hạo mang theo cảm xúc cực kỳ phức tạp nhìn Cố Thiên Mệnh.
Lúc trước Lý Văn Hạo cực liệt phản đối mối hôn sự này, nhưng không thể không nghe theo quyết định của Lý Thiên Nguyên, chỉ có thể thỏa hiệp.
Thế nhưng, hôm nay nhìn Cố Thiên Mệnh, trong lòng lại nổi lên vô số tâm tư phức tạp, không thể nói rõ ràng.
Vốn dĩ một tên công tử ăn chơi khét tiếng bỗng nhiên biến thành thiên kiêu chấp nhiếp vạn quân địch, được quân thượng phong làm tướng Kỳ Song tứ phẩm.
Vinh dự cùng thành tựu như vậy, đủ để nghiền ép vô số thế gia công tử tự xưng là bất phàm.
“Sương Nhi, nào, ngồi xuống đây với ông nội”, Lý Thiên Nguyên với khuôn mặt hiền lành, ôn nhu nói với Lý Sương Nhi.
Sau đó, Lý Sương Nhi theo bản năng liếc nhìn Cố Thiên Mệnh bên cạnh rồi đến ngồi bên Lý Thiên Nguyên.
Trong đại sảnh Lý gia, hương hoa trà tỏa ra bốn phía, bầu không khí thoạt nhìn có chút quỷ dị mà hòa hợp.
Trong đại sảnh, cũng chỉ có Lý Thiên Nguyên nói chuyện với Cố Thiên Mệnh, mà những người khác đều nhìn chằm chằm vào hắn, phảng phất như muốn nhìn thấu Cố Thiên Mệnh.
“Thiên Mệnh, lão phu xưng hô như vậy, được chứ?”, Lý Thiên Nguyên cùng Cố Thiên Mệnh nói chuyện một hồi, đột nhiên nhu hòa nhìn Cố Thiên Mệnh, nhỏ giọng nói.
“Đương nhiên là được”, Cố Thiên Mệnh mím môi mỏng, gật đầu đáp.
Trên danh nghĩa, hắn đã là cô gia của Lý gia, Lý Thiên Nguyên chính là trưởng bối của hắn, hắn cũng không thể biểu hiện quá cao ngạo.
“Thiên Mệnh, Sương Nhi đã ở Cố gia nột thời gian, ngươi xem khi nào thì nói chuyện với ông nội và Nhị thúc, chính thức tiến hành đại hôn đi”.
Một giây sau, Lý Thiên Nguyên híp đôi mắt hơi lõm xuống, ý cười nồng đậm nói với Cố Thiên Mệnh.
Chính thức cử hành hôn lễ?
Chưa từng nghĩ tới Lý Thiên Nguyên lại ‘hào sảng’ đến vậy, điều này khiến Cố Thiên Mệnh có chút ngạc nhiên.
Những người còn lại của Lý gia cũng sững lại, muốn nói lại thôi.
Bởi bọn họ phát hiện ra rằng không có lý do gì để ngăn cản hai nhà chính thức tổ chức hôn lễ, Cố Thiên Mệnh đã không còn là công tử bột lúc đầu nữa.
“Lý đại nhân, chuyện này có phải có chút vội vàng quá rồi hay không! Dù sao thì Lý tiểu thư cũng chưa quen thuộc với bổn công tử lắm”, sau khi chần chừ một hồi, Cố Thiên Mệnh nhẹ giọng đưa ra ý kiến.
Lý Thiên Nguyên dường như đã đoán trước được hắn đưa ra lời thoái thác này, liền vội vã quay đầu nhìn sang Lý Sương Nhi, ấm giọng hỏi: “Sương Nhi, ý của cháu thế nào?”
Lý Sương Nhi khẽ c ắn môi dưới đỏ mọng quyến rũ, dùng ngón trỏ tay phải cách không viết vài chữ lên bàn: tất cả đều nghe theo ông nội.
Lý Thiên Nguyên cúi đầu nhìn xuống câu trả lời của Lý Sương Nhi, sau đó