150: Chẳng Lẽ Các Ngươi Không Hiểu Đang Uống Rượu Kiêng Kị Nhất Là Bị Người Khác Làm Phiền Sao
Tam đại thiên kiêu của Thiên Phong Quốc chính là nữ nhi của đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư- Thần Chiêu quận chúa.
Cháu trai của tể tướng đương triều- Trương Nguyên Tư, thế gia hào môn Cổ gia Cổ Dương Vân.
Ba người này, được xưng là tam đại thiên kiêu của Thiên Phong Quốc, được hoàng thất coi trọng và che chở.
Năm đó.
Thiên kiêu của Thiên Phong Quốc cơ hồ đều là người của Cố gia.
Thừa Mông tướng quân Cố Thừa Quân nổi danh thiên hạ khi còn rất trẻ, đè ép khiến các đại thế gia không thở nổi.
Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc, một thanh trường thương huyết sắc chấn động cương trường, kiêu ngạo ngất trời.
Ngay cả hai vị huynh trưởng của Cố Thiên Mệnh cũng là anh tài nghịch thế, làm vô số thanh niên trẻ tuổi không ngẩng nổi đầu.
Hôm nay, Cố Thiên Mệnh bỗng nhiên từ một tên vô dụng trở thành Kỳ Song tướng quân uy hiếp vạn quân, chẳng lẽ hắn còn muốn đoạt lại danh xưng Thiên kiêu cho Cố gia sao?
Dần dần, cả Bích Hoa lâu đều tràn ngập một cỗ khí tức đè nén, rất nhiều người đều nín thở, ánh mắt chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh với vẻ mặt lạnh nhạt ung dung.
“Hai người ồn ào quá.
Chẳng lẽ các ngươi không hiểu, khi đang uống rượu, kiêng kị nhất là bị người khác làm phiền sao?”, theo từng trận hỏi han đầy ác ý, Cố Thiên Mệnh đột nhiên ngẩng đầu lên, hờ hững lướt qua mọi người một cái, lạnh lùng nói.
Ồn ào...!
Tất cả mọi người đều bị câu nói này của Cố Thiên Mệnh làm cho kinh ngạc.
Thoáng chốc trừng mắt, trong ngực dâng lên một cỗ uất hận cồn cào.
Đại hoàng tử ngồi ở vị trí chủ vị vẫn im lặng không lên tiếng, giống như người ngoài đến xem náo nhiệt, khóe miệng ung dung hiện lên một nụ cười sâu.
Thứ ông ta muốn chính là điều này, bởi vì ông ta cũng rất tò mò Cố Thiên Mệnh rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.
“Cố công tử, ngươi!”, công tử thế gia kia vốn định tiếp tục châm lửa cười nhạo, trong nháy mắt bị những lời này của Cố Thiên Mệnh làm cho giật mình, nghiến răng nghiến lợi nắm chặt hai quyền.
“Hiện tại Cố công tử đã là Kỳ Song tướng quân, không còn là vị chỉ biết ăn chơi vô dụng trước kia nữa, chúng ta không thể đắc tội”, có người ra vẻ lớn tiếng nói một câu.
Toàn bộ đại sảnh Bích Hoa lâu đều tràn ngập không khí trầm áp, ánh mắt mọi người không rời khỏi Cố Thiên Mệnh, có chút quỷ dị.
Tam đại thiên kiêu của Kinh thành, Thần Chiêu quận chúa, Trương Nguyên Tư và Cổ Dương Vân, bọn họ đều ngồi ở bên phải đại hoàng tử.
Đại hoàng tử Thiên Phong Quốc mở tiệc mời thế hệ trẻ đến dự yến hội, không ai dám không đến, bởi vì dù sao tương lai của Thiên Phong Quốc cũng chính là thiên hạ của đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư.
“Cố công tử được phong làm Kỳ Song tướng quân, quân sự bận rộn, chư vị cũng đừng quấy rầy Cố công tử thưởng rượu nữa”, Thần Chiêu là con gái của đại hoàng tử, hiệu là quận chúa.
Nàng ta mặc một chiếc váy lụa dài màu đỏ thẫm, dáng vẻ cao quý lại quyến rũ, lên tiếng nói.
Thần Chiêu quận chúa nhìn chăm chú Cố Thiên Mệnh thật lâu.
Vẫn không nghĩ ra tại sao một công tử nổi tiếng vô dụng trước đây, trong nháy mắt đã biến thành bộ dạng thiên kiêu vô song, thậm chí ngay cả khí tức trên người cũng hoàn toàn thay đổi.
Thần Chiêu quận chúa dường như còn nhớ rõ, rất nhiều năm về trước, Cố Thiên Mệnh thường xuyên qua lại ở các sòng bạc, hoàn toàn không có chút khí chất nào của công tử thế môn, thanh danh thối rữa.
Thế nhưng, bây giờ, nhất cử nhất động đều mang theo vẻ ung dung nho nhã, phảng phất như không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
Ngồi bên cạnh Thần Chiêu quận chúa là một nam tử trẻ tuổi mặc áo màu lam, hắn chính là người của gia tộc giàu có nhất Thiên Phong Quốc, Cổ Dương Vân của Cổ gia.
“Cố công tử, nghe nói ngươi một mình đối đầu với hàng vạn quân địch ở Nhạn Hành quan, hơn nữa còn né trách được một mũi tên ám kích của cường giả cảnh giới Địa Huyền.
Không biết...!có thể giao lưu với ta vài chiêu không?”
Gia tộc Cổ gia của Cổ Dương Vân gia nghiệp lớn, cơ hồ tất cả sản nghiệp của Thiên Phong Quốc đều có bóng dáng của Cổ gia, bản thân hắn ta cũng có thiên tư bất phàm, từ nhỏ đã ngạo khí lăng vân, không coi người khác ra gì.
Cổ Dương Vân tin chắc rằng, Cố Thiên Mệnh chính là một phế vật, giống như phế thể năm đó thôi, bởi vì hắn ta không cảm nhận được huyền khí dao động trên người Cố Thiên Mệnh, vừa rồi không lên tiếng, chính là đang đánh giá Cố Thiên Mệnh.
Chắc chắn là đang tạo thanh thế cho Cố gia, thế nên mới sai người giả mạo Cố Thiên Mệnh tòng quân ở Nhạn Hành quan, từ đó ổn định thanh uy cho gia tộc mình.
Cổ Dương Vân thầm suy nghĩ trong lòng, và đó cũng là suy nghĩ của rất nhiều người.
Cố Thiên Mệnh quá bình thường, không chút huyền khí.
Thế nhưng, vẻ bình thường kia lại mang theo chút bất bình thường, phảng phất trên người hắn bị một tầng sa mỏng mơ hồ che lấp, làm cho người ta nhìn không thấu.
“Bổn công tử nhớ rõ ngươi, tám năm trước hình như đối đầu với ta, muốn lừa tiền của bổn công tử.
Sau đó, ngươi liền bị ta phái người đánh cho một trận.
Ừm...!ngươi hình như là công tử gia của Cổ gia đúng không? Tên là Cổ...!Vân gì đó nhỉ”.
Cố Thiên Mệnh chậm rãi buông ly rượu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Cổ Dương Vân với vẻ mặt lạnh lùng, không cho là đúng khẽ cười và nói: “Nghe nói hiện tại ngươi còn là 1 trong tam đại thiên kiêu gì đó, không tồi nha!”
Ặc!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều trừng to hai mắt, lập tức cảm giác được từng trận hàn ý từ sau lưng đang dâng lên..
Tám năm trước, Cố Thiên Mệnh còn là một đứa trẻ mười hai tuổi, mang theo hộ vệ Cố gia đi trên đường. Sau đó, hắn vào một cửa hàng đồ cổ, nhìn trúng một món đồ chơi nhỏ.
Đúng lúc muốn mua nó thì Cổ Dương Vân cũng là thiếu niên mười mấy tuổi đột nhiên xuất hiện, tranh chấp với Cố Thiên Mệnh món đồ mà hắn nhìn trúng. Về sau, Cố Thiên Mệnh phải tiêu thêm không ít ngân lượng mới mua được.
Chỉ là, khi Cố Thiên Mệnh vừa bước ra khỏi cửa hàng đồ cổ thì liền nghe nói, cửa hàng đó là sản nghiệp của Cổ gia. Lập tức, hắn liền biết mình bị Cổ Dương Vân đùa giỡn.
Cố Thiên Mệnh tức giận không thôi mang theo một đám hộ vệ, trực tiếp quay đầu lại vọt vào cửa hàng, đánh cho Cổ Dương Vân một trận trước mắt rất nhiều người. Cảnh tượng lúc đó, muốn mất mặt bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Sau việc đó, Cổ gia hùng hổ đến cửa đòi một lời giải thích, nhưng lại đụng phải Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc từ biên cương trở về. Tám năm trước, Cố Ưu Mặc dựa vào tu vi Địa Huyền trung kỳ cùng khí thế vạn quân của mình, đánh lùi ngàn vạn quân địch.
Nghe đầu đuôi câu chuyện xong, Cố Ưu Mặc mặc một thân khôi giáp huyết sắc bước vào Cổ gia, khí phách hiên ngang ném xuống mấy ngàn lượng ngân phiếu, nói là tiền thuốc men cho Cổ Dương Vân, sau đó không nói hai lời liền trực tiếp rời đi.
Năm ấy, chuyện này cực kỳ huyên náo, Cổ gia mặc dù nuốt không trôi cục tức này, nhưng cũng phải nhịn xuống. Cổ gia giàu có lại thiếu chút ngân lượng này sao? Thế nhưng, lại không có cách nào, chỉ có thể cười khổ nhận lấy tiền ‘thuốc men’ của Cố Ưu Mặc mang tới.
Việc này liền chấm dứt như thế khiến cho một vài người âm thầm châm chọc cười mỉa.
Giờ khắc này, Cố Thiên Mệnh lại nhắc chuyện cũ, trực tiếp làm cho Cổ Dương Vân nổi giận nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào Cố Thiên Mệnh mà nói: “Cố Thiên Mệnh, người khác sợ hãi Cố gia nhưng Cổ Dương Vân ta không sợ”.
“Ồ”, Cố Thiên Mệnh không mặn không nhạt nhẹ nhàng đáp.
Thấy vẻ mặt bình thản của Cố Thiên Mệnh, Cổ Dương Vân cảm giác mình hít thở không thông, gân xanh trên cổ nổi lên, cực kỳ dữ tợn.
Năm đó, Cố gia uy áp ngập trời, đại đa số mọi người ở đây đều từng bị Cố Thiên Mệnh trêu chọc qua. Bọn họ vừa nghĩ đến cảnh Cố Thiên Mệnh bắt nạt mình hồi trẻ, liền cảm thấy bất đắc dĩ đến cực điểm, không khỏi âm thầm che trán lại.
Cả Thiên Phong Quốc cũng chỉ có Cố Thiên Mệnh của Cố gia có ‘công tích vĩ đại’ như vậy, hơn nữa lại còn sống vui vẻ đến tận bây giờ.
“Cố Thiên Mệnh, có giỏi ngươi quyết cao thấp với ta, để ta xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, có thể đảm nhận được danh Kỳ Song tướng quân hay không”.
Cổ Dương Vân bị Cố Thiên Mệnh đào lại vết sẹo trước mặt rất nhiều người, cực kỳ phẫn nộ, không nhịn được chỉ vào Cố Thiên Mệnh chất vấn.
Tất cả mọi người đều nín thở, nhìn về phía Cố Thiên Mệnh...
Tam đại thiên kiêu Thiên Phong quốc: Mạc Nam Cầm, Trương Nguyên Tư, Cổ Dương Vân đều nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh với nỗi niềm riêng.
Đại Hoàng Tử Mạc Ngọc Thư với tư cách chủ nhân tổ chức bữa tiệc này lại giống như một khán giả không nói lời nào, chỉ lặng im để mặc bầu không khí trong đại sảnh dần sục sôi.
“Thôi quên đi, bổn công tử lười phải so đo với ngươi, nhàm chán”, Cố Thiên Mệnh vểnh môi cười nhạt, đáp lại bằng một cái nhướng mày.
Đối với hắn mà nói, cho dù tu vi của bản thân mới dừng ở Linh Huyền sơ kỳ cũng đủ sức áp chế một Linh Huyền trung kỳ là Cổ Dương Vân bằng một cái lật tay.
Lý Sương Nhi, người đang ngồi ngay ngắn bên cạnh ngắm nhìn sườn mặt hắn khẽ cắn đôi môi đỏ, tự toát ra phong thái quyến rũ động lòng người.
Cổ Dương Vân đều đã lên dây cót cho một trận đại chiến, nhưng Cố Thiên Mệnh căn bản không có ý định đó, điều này