Mạng của bọn họ, vốn dĩ là do ông cụ Cố ban cho, hơn nữa còn dạy bọn họ những thủ đoạn để trở nên mạnh mẽ hơn, cho họ có thực lực áp đảo vô số người.
Bọn họ đã sớm thề, bất luận tương lai thế nào đều thề chết đi theo Cố Nghị.
“Tốt, vậy chúng ta cùng đi Nam Uyên quốc, mở mang tầm mắt, tìm hiểu phong tục tập quán của bọn họ”, ông cụ Cố chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về hướng mà Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh rời đi, bình tĩnh nói.
Ánh mắt Dịch bá nhẹ nhàng nhấc lên, tựa hồ đã biết ông cụ Cố trong lòng quyết đoán, không khỏi mở miệng hỏi: “Lão gia, vậy còn Quân Thượng bên kia, chúng ta làm sao giải thích?”
Nghe vậy, ông cụ Cố trầm mặc một lát mới nặng nề khàn khàn trả lời: “Truyền lời tới Quân Thượng, từ hôm nay trở đi, Cố Nghị ta từ chức đại nguyên soái trấn quốc Thiên Phong quốc.
Từ nay về sau, tất cả mọi việc của Cố gia ta đều không liên quan gì tới Thiên Phong quốc nữa”.
Ầm!
Dịch bá hơi mơ hồ, sau đó nhìn ông cụ Cố thật sâu, chậm rãi khom người xuống, hiểu rõ mà không vạch trần: “Vâng, lão gia”.
“Chuẩn bị một chút, xuất phát đi Nam Uyên quốc!”
Ông cụ Cố vung tay lên, đem sự ảm đạm trong đôi mắt quét sạch, quyết liệt nói.
“Vâng!”
Hơn 30 nam tử áo đen đồng loạt quỳ một gối xuống đất, lĩnh mệnh nói.
Nhìn bóng lưng ông cụ Cố, khuôn mặt Dịch bá ánh lên một tia hưng phấn, lẩm bẩm nói: “Lão gia, nếu người đã quyết định rồi, như vậy lão tướng sẽ đi theo người đến cùng, lại chiến một trận nữa...”
Sâu trong hoàng cung Thiên Phong quốc, ngự thư phòng.
Một phong thư mạnh mẽ đặt trên mặt bàn gỗ tinh xảo, Quân Thượng Mạc Tu Ương ngồi trên long ỷ sắc mặt nghiêm trọng, cúi đầu nâng mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy trải ra trên bàn, trầm mặc không nói gì.
Thư thượng khải: Quân Thượng.
Trong đó viết: Lão thần Cố Nghị, tự nguyện từ chức trấn quốc đại nguyên soái, hơn nữa toàn bộ Cố gia ngày hôm nay sẽ rời khỏi Thiên Phong quốc, mọi việc làm sau này của Cố gia đều không có một chút quan hệ với Thiên Phong quốc nữa.
Nhiều năm như vậy, lão thần cùng toàn bộ trên dưới Cố gia chinh chiến sa trường, máu nhuộm kình thương, cả nhà trung liệt.
Hôm nay lão thần cũng nên vì con cháu của Cố gia mà sống một lần.
“Ngươi cần gì phải làm như vậy...”, Mạc Tu Ương không biết trầm mặc trong bao lâu, sâu trong đôi mắt hiện lên biết bao hình ảnh, môi nhẹ nhàng mở ra thì thào tự nói.
Mạc Tu Ương đã nhận được tin tức, cả Cố gia hiện tại trống rỗng, Lý Sương Nhi thì bị đưa về Lý gia.
Về phần ông cụ Cố bọn họ, tất cả đều rời khỏi kinh đô.
Ông ta biết, Cố Nghị không hi vọng chuyện này có liên hệ với Thiên Phong quốc, như vậy sẽ ảnh hưởng tới ngàn vạn sinh linh của Thiên Phong quốc.
“Nhiều năm trôi qua, tính tình ngươi vẫn như vậy, vẫn muốn tự mình gánh vác tất cả mọi chuyện”.
Năm xưa, khi Thiên Phong quốc còn chưa thành lập, Cố Nghị đã đi theo Mạc Tu Ương, vì ông ta mà chinh chiến đông tây, đạt được giang sơn hiển hách này.
Mặc kệ phía trước có bất