Trong viện Lý gia, rất nhiều thị nữ nha hoàn cùng người hầu đều nhìn về phía thân ảnh của Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi, lộ ra vẻ kích động cùng vui vẻ.
Một nụ cười kiêu diễm, làm say đắm lòng người.
Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi dạo quanh Lý gia vài vòng, là đang ngắm cảnh, là đang nghe tiếng gió.
Kỳ thực, bọn họ không ngắm nhìn phong cảnh, mà nhìn khuôn mặt đối phương.
Họ không lắng nghe gió, là lắng nghe nhịp đập trái tim nhau.
Cảnh đẹp đê mê, giống như tia sáng xẹt qua trân trời, rất nhanh liều tiêu tan.
Có điều, lại khắc sâu trong lòng hai người, không bao giờ biến mất.
Mà đêm chợt buông xuống, Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi dừng bước, nhẹ nhàng nhìn nhau.
“Đêm đã khuya, ta về trước”, Cố Thiên Mệnh vươn tay ra, khẽ vuốt v e một sợi tóc đen của Lý Sương Nhi, ánh mắt mang theo vẻ cưng chiều yêu thương, ôn nhu nói.
Lý Sương Nhi chần chừ gật gật đầu, dường như có chút không nỡ nhấc mày lên.
“Đúng rồi, nàng nói với Lý đại nhân, rượu tối nay ta sẽ không uống nữa.
Nếu muốn uống, đợi đại hôn của hai ta đi”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng vuốt tóc Lý Sương Nhi, cúi đầu nhìn giai nhân trước mặt, khẽ cười khiến Lý Sương Nhi ngượng ngùng cúi đầu: “Được không, Sương Nhi?”
...!
Nghe vậy, trái tim Lý Sương Nhi trong nháy mắt run lên.
Khuôn mặt trái xoan ngẩng cao nhìn Cố Thiên Mệnh, trong mắt nổi lên gợn sóng nhu tình vô tận.
Một tiếng Sương Nhi, đi thẳng vào tận sâu trái tim, khó lòng thoát ra.
Hắn không gọi nàng là Lý tiểu thư nữa, mà gọi một tiếng Sương Nhi thân thiết.
Vào khoảnh khắc này, thời gian phảng phất như ngừng lại, gió nhẹ nhành trôi nổi tựa hồ cũng ngưng đọng trên không trung, màn đêm u tối cũng bị ánh trăng sáng chiếu rọi.
Tất cả, rơi vào im lặng, yên tĩnh.
Hắn vừa nói chờ ngày 2 người đại hôn, cùng nhau uống rượu sao?
Chàng ấy vừa gọi ta là...!Sương Nhi, hẳn không phải là bản thân nghe nhầm chứ?
Tại sao tối nay không có tinh quang, nhưng nàng lại cảm thấy rực rỡ đến vậy?
Lý Sương Nhi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Mệnh đang khẽ vuốt v e mái tóc của mình, đôi môi đỏ mọng khép lại, trái tim lại không khỏi run rẩy kịch liệt.
“Được không?”, Cố Thiên Mệnh lại một lần nữa mỉm cười khẽ nói.
Lý Sương Nhi nghe vậy, lập tức phục hồi tinh thần từ trong trạng thái bàng hoàng, vô thức cắn môi, má ửng hồng dưới hoàng hôn càng lúc càng xinh đẹp, quyến rũ cực điểm.
Chậm rãi, Lý Sương Nhi nâng đôi mắt đẹp chăm chú nhìn vào Cố Thiên Mệnh, gật gật đầu.
Nghe vậy, Cố Thiên Mệnh nở nụ cười, Lý Sương Nhi cũng cười theo.
Con đường anh hùng còn dài này, đều đã nồng đậm tình cảm của mỹ nhân.
Hai người họ không cần nói những lời thề non hẹn biển, đầu bạc răng long.
Chỉ cần một nụ cười là đủ.
“Ta, trở về trước”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi buông tay khỏi mái tóc của Lý Sương Nhi.
Lý Sương Nhi dường như có chút không nỡ, vươn đôi tay ngọc ra bắt lấy tay phải của Cố Thiên Mệnh đang muốn buông xuống, sau đó hai mắt nhìn nhau, Lý Sương Nhi mở lòng bàn tay của Cố Thiên Mệnh ra, dùng ngón tay viết chữ.
Mọi thứ đều ổn, ta đợi chàng.
Bảy chữ đơn giản, trong lòng bàn tay Cố Thiên Mệnh trượt xuống, len lỏi vào trong trái tim hắn.
Sau đó, Lý Sương Nhi liền buông tay Cố Thiên Mệnh xuống, hai tay đặt bên hông, chăm chú nhìn vào hắn.
“Được”, Cố Thiên Mệnh siết chặt bàn tay còn lưu lại hơi ấm của Lý Sương Nhi, gật đầu nói.
Vì thế, dưới ánh mắt lưu luyến của Lý Sương Nhi, Cố Thiên Mệnh chậm rãi rời đi, từng bước hướng về phía Cố