"Các ngươi đã hiểu chưa?"
Giọng nói của hắn không lớn nhưng lại như thánh âm xuyên thấu lòng người, chạm tới nơi sâu thẳm trong nội tâm mỗi tướng sĩ Thiên Phong quốc.
"Đã hiểu!"
Chúng tướng sĩ Huyết Xích quân đồng thanh đáp.
Nghe được lời này, sự bất mãn cùng phẫn nộ đang kìm nén trong lòng của những viện binh Thiên Phong quốc kia lặng lẽ biến mất, bởi họ là tướng sĩ của Thiên Phong quốc, mà chúng bá tánh trước mắt này đã trở thành người dân của đất nước họ.
Dần dần trong lòng vô số tướng sĩ Thiên Phong quốc dâng lên một tia hổ thẹn, bọn họ ngước đầu nhìn bóng dáng của Cố Thiên Mệnh, cảm thấy tự hào mãnh liệt.
"Đã hiểu!"
Một sĩ tốt của Thiên Phong quốc gân cổ dẫn đầu hô vang.
Tiếp đó, những binh sĩ Thiên Phong quốc đang kìm nén sự phẫn uất kia dồn dập nhìn lên bóng lưng của Cố Thiên Mệnh mà bùng nổ một luồng nhiệt huyết.
Về phần cảnh tượng đẫm máu vừa rồi, trực tiếp bị họ coi là vết nhơ của Thiên Phong quốc.
Bởi với tư cách là một người lính Thiên Phong quốc vậy mà nhục mạ người dân của nước mình, đây, là một vết nhơ, là vết đen trong lòng mỗi người lính Thiên Phong quốc.
"Đã hiểu!"
Ngay lập tức, vô số binh lính đều hét lớn.
“Nhớ lấy, binh lính Thiên Phong quốc ta có thể hy sinh trên sa trường, da ngựa bọc thây nhưng tuyệt đối không thể tàn sát lăng nhục chính người dân của mình, bởi nhiệm vụ của các ngươi là bảo vệ họ”.
“Các tướng sĩ, đã hiểu chưa?”
Sau một hồi cân nhắc, Cố Thiên Mệnh lại lên tiếng củng cố lòng quân.
“Đã hiểu!”
Vạn quân đồng thanh thét lớn, khiến cả mảnh thiên địa phải chấn động, mây mù tiêu tan.
“Các tướng sĩ, có nguyện ý giương cao ngọn cờ Thiên Phong quốc, nâng tầm uy danh của quân đội Thiên Phong quốc ta?”
“Nguyện ý!”
“Toàn quân nghe lệnh”, sau đó Cố Thiên Mệnh mặt không cảm xúc hô.
“Có mặt!”
Đại quân nhất tề hô, chờ đợi mệnh lệnh.
“Đại quân canh giữ tất cả các khu vực của thành không được phép quấy rầy cuộc sống của người dân, ai dám trái lệnh, giết không tha!”
Sau đó Cố Thiên Mệnh liền cụp mi nhìn xuống đại quân, uy thế lừng lẫy.
“Vâng!”
Lúc này tất cả binh sĩ đều đồng lòng hét lên đầy nhiệt huyết.
Dân chúng nhìn một màn này đều lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Vốn tưởng rằng chờ đợi bản thân là cái chết, chẳng ngờ trong nháy mắt lại biến thành kết quả này.
Thậm chí theo từng lời nói của Cố Thiên Mệnh, trong lòng mỗi người vậy mà đều dâng lên một cảm giác thuộc về Thiên Phong quốc.
“Lăng Giai Kiệt, bổn tướng lệnh cho ngươi thu xếp ổn thỏa cho những bá tánh bị thương nhanh nhất có thể, đồng thời điều động ngân sách bồi thường cho họ.
Không được phép có sai sót”, sau đó Cố Thiên Mệnh cúi đầu nhìn Lăng Giai Kiệt, bình lặng như nước nói.
Lăng Giai Kiệt thoáng sững sờ, vùng vẫy thoát khỏi cơn kinh hoảng lập tức ôm quyền đáp: