“Cố Thiên Mệnh”, Cố Thiên Mệnh cảnh giác nhìn ông lão, trả lời.
“Cố Thiên Mệnh”, ông lão điên cúi đầu nhìn Kinh Hồng kiếm trong tay Cố Thiên Mệnh, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Làm sao ngươi biết ta tên là Thanh Phong? Tại sao ta lại ở đây? Ta nên đi đâu?”
Cố Thiên Mệnh trầm mặc, hắn có thể cảm giác được ông lão điên rất muốn biết chuyện của mình.
Thế nhưng, trong trí nhớ của Cố Thiên Mệnh, hắn căn bản cũng không có bóng dáng của ông ta, hoàn toàn không quen biết.
Lúc trước dưới tình thế cấp bách mới thuận miệng bịa một cái tên, nói dối là quen biết ông ta.
“Trước kia, ta chỉ có duyên gặp ông một lần, cũng không biết quá khứ ông đã từng trải qua chuyện gì”.
Với tâm tính của Cố Thiên Mệnh, cho dù nói dối cũng không ai có thể nhìn ra được.
Hắn nghĩ đến phương pháp này, trực tiếp khiến cho ông lão điên không có cách nào hỏi tiếp, cũng không cần bịa ra một câu chuyện để lừa ông ta.
Dù sao, nếu Cố Thiên Mệnh bịa đặt quá nhiều chuyện, có thể sẽ bị ông ta phát hiện ra một vài điểm không thích hợp, vậy thì không tốt lắm.
“Chỉ có duyên một lần gặp mặt”, ánh mắt ông lão điên vốn tràn đầy hi vọng nhất thời âm trầm xuống, ông ta muốn biết thân phận của mình cỡ nào, muốn hiểu rõ vì sao mình lại lưu luyến nhân gian.
“Chờ chuyện nơi này chấm dứt, ta sẽ chuẩn bị rượu ngon cho ông”, Cố Thiên Mệnh không muốn cùng ông lão nói quá nhiều, trực tiếp chuyển đề tài, có chút kiêng kị trầm giọng nói.
“Rượu ngon, hắc hắc...”, nghe được hai chữ rượu ngon, trong mắt ông lão lại lóe ra một tia tinh quang, nhịn không được liếm đôi môi khô nứt của mình.
Ông lão điên cũng không hoài nghi lời nói của Cố Thiên Mệnh, bởi vì nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người nói cho ông ta biết tên của mình là Thanh Phong.
Không còn cách nào khác, người như ông ta, điên điên khùng khùng như ăn mày, người không biết sự cường đại của ông ta thì không để ý, càng không muốn nói với ông ta một câu.
Mà người biết được bản lĩnh của ông ta, lại sợ hãi đến cực điểm, không dám nhiều lời, sợ chọc giận ông ta.
Bởi vậy, ông lão điên đi lại trên thế gian hồng trần, đây là lần đầu tiên có người nói ra tên của ông ta, hơn nữa Cố Thiên Mệnh còn có một loại hương vị quen thuộc.
Cho nên, ông lão điên cũng không nghi ngờ lời nói của hắn, mà lựa chọn tin tưởng.
“Ta biết tên của mình, là Thanh Phong, ha ha...”
Trên vô số thi thể huyết sắc, ông lão điên như một người bình thường nhếch miệng cười, ngoại trừ thưởng thức rượu ngon thượng đẳng ra, ông ta chưa bao giờ vui vẻ như vậy.
Cố Thiên Mệnh lẳng lặng cảm thụ cảm xúc thay đổi của ông lão điên, chỉ có thể hơi cảm thán trong lòng mà nói: “Người đáng thương”.
Quả thật đáng thương.
Ông lão điên ngay cả mình là ai cũng không biết, cũng không hiểu là muốn đi nơi nào.
Trên thế gian này, làm bạn với ông ta, chỉ có rượu mà thôi.
Cố Thiên Mệnh không đi