Tu La Kiếm Thần

276: Thiên Vũ Hầu


trước sau


Kính ngữ cuồn cuộn vang vọng ở cửa kinh thành, chui vào tai vô số người, nhấc lên sóng to gió lớn.

Đáng tiếc, ông lão điên không hề để ý tới đám người Mạc Tu Ương, ngay cả lông mày cũng lười nhấc lên một chút.

Ông ta vẫn như cũ đứng bên cạnh Cố Thiên Mệnh như một lão già bình thường, tự đếm ngón tay của mình, giống như đang khoa tay múa chân nói rằng Cố Thiên Mệnh sắp tặng ông ta 3 vò rượu trăm năm.

Hiện trường lại một lần nữa yên tĩnh, không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng, bọn họ đều sợ hãi nếu vì mình bất kính mà chọc giận ông lão điên, đó chính là tai họa diệt quốc.

Mồ hôi lạnh toát lên trên trán bá quan, cho dù là Quân Thượng Mạc Tu Ương cũng không khỏi nín thở, sợ đắc tội với ông ta.

“Ta khát rồi”, ông lão điên không để ý tới mọi người, mà lại một lần nữa nói với Cố Thiên Mệnh bằng giọng khàn khàn.

“Quân Thượng, chúng ta vẫn nên vào thành trước đi.

Thanh Phong tiền bối không thích những nghi thức này”, Cố Thiên Mệnh thấy tình cảnh giằng co như vậy thì có chút xấu hổ, lập tức mở miệng nói.

Mạc Tu Ương ổn định tâm thần, không dám nhìn thẳng vào ông lão điên, dùng dư quang đánh giá phản ứng của ông ta, sau đó gật đầu nói: “Cứ nghe theo lời Kỳ Song tướng quân nói, vào thành trước”.


Rầm rầm...!
Lập tức, đại quân sừng sững lập tức nhường ra một con đường.

“Tiền bối, mời”.

Mặc dù nghe nói ông lão điên thần trí mơ hồ, nhưng Mạc Tu Ương vẫn không dám đánh cuộc, cũng không dám chậm trễ.

Nếu không, loại cường giả đỉnh phong như ông ta chẳng may nhớ ra gì đó, hậu quả không ai gánh nổi.

Vì thế, đám người Mạc Tu Ương cùng Cố Thiên Mệnh cùng nhau tiến vào thành, không dẫn đầu đi.

Không còn cách nào khác, ông lão điên vẫn đi theo bên cạnh Cố Thiên Mệnh, nếu Mạc Tu Ương đi ở phía trước, vậy không phải muốn đem ông lão điên giẫm đạp phía sau sao.

Quân Thượng từng chinh chiến thiên hạ như Mạc Tu Ương, biết rõ người như ông lão điên có ý nghĩa gì.

Nếu có một ngày ông ta tỉnh lại, nhớ tới sự hữu hảo của Thiên Phong quốc, đó chính là một cơ duyên lớn.

Bước vào trong thành, Mạc Tu Ương để cho Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc với ông lão điên ba người cùng ông ta ngồi trên long ỷ.

Lúc đầu Cố Ưu Mặc vẫn luôn lo lắng quân thần khác biệt, không thể làm như vậy.

Có điều, khi Mạc Tu Ương nói sau này mình chính là nhạc phụ của Cố Ưu Mặc, người một nhà cưỡi cùng một long ỷ thì có gì không đúng.

Điều đó làm Cố Ưu Mặc trực tiếp không có cách nào cự tuyệt.

Về phần Mạc Tu Ương tại sao lại mời Cố Thiên Mệnh, thứ nhất là Cố Thiên Mệnh thiên kiêu vô song, hoàn toàn có tư cách.

Thứ hai là bởi vì ông lão điên.

Sau khi ngồi lên long ỷ, Cố Ưu Mặc cực kỳ kiềm chế, nghiêm chỉnh không nhúc nhích.


Trên thực tế, Mạc Tu Ương so với Cố Ưu Mặc còn khó chịu hơn, bởi ngồi cạnh ông ta có một cường giả vô song, ông làm sao có thể không căng thẳng?
Chẳng mấy chốc, dưới sự im lặng quỷ dị,

mọi người lẳng lặng trở lại sảnh cung điện.

“Hôm nay là ngày nguyên soái trấn quốc vào Kỳ Song tướng quân về nước.

Trẫm cảm thấy rất vui vẻ, chiếu cáo thiên hạ, sẽ giảm thuế trong 2 năm để ăn mừng chiến thắng Bắc Phạt”.

Thân là hoàng đế, Mạc Tu Ương nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, chậm rãi ngồi ở chính điện long ỷ, lớn tiếng nói.

“Trẫm tuyên bố, trấn quốc nguyên soái là phò mã của Thiên Phong quốc ta, kết hôn với công chúa Vĩnh An vào một ngày gần đây”.

Mạc Tu Ương rất vui vẻ nhìn chằm chằm vào Cố Ưu Mặc, như thể ông ấy vô cùng hài lòng với người con rể này.

“Tướng quân Kỳ Song nhiều lần lập công, thiên hạ vô song, chấn hưng nước ta, được đặc cách phong là Nhị phẩm tướng quân, trẫm không biết nên thưởng gì, không biết ái khanh có yêu cầu gì, có thể nói ra”.

Ngay sau đó, Mạc Tu Ương nhìn chằm chằm Cố Thiên Mệnh, cười nói.

“Quân Thượng, có thể tặng thần 3 vò rượu ngon trăm năm”.

Cố Thiên Mệnh liếc nhìn ông lão điên đang ngủ ngon lành trong long ỷ, sau đó chắp tay đáp.

Chỉ cần 3 vò rượu trăm năm?

Nghe vậy, bách quan hai mắt nhìn nhau không biết nghĩ như thế nào.

Bắc phạt Bắc Việt quốc, không chỉ đem quốc uy của Thiên Phong quốc đại chấn, hơn nữa còn đoạt được 10 tòa thành giàu có.

Đây là chiến công cỡ nào? Cố Thiên Mệnh thế nhưng chỉ yêu cầu 3 vò rượu trăm năm mà thôi, quả thật có chút khiến bá quan nghĩ không thông.

“Ba vò rượu ngon?”, Quân Thượng Mạc Tu Ương cũng không khỏi sửng sốt, sau đó liền dùng dư quang liếc mắt nhìn ông lão điên đang ngủ ở góc đại điện, lớn tiếng nói: “Lệnh! Đem tất cả rượu ủ trăm năm trong cung đều ban cho Kỳ Song tướng quân, lập tức chuyển đến Cố gia”.

“Tạ Quân Thượng”, Cố Thiên Mệnh mỉm cười khẽ chắp tay nói.

“Cố tiểu ái khanh biểu hiện ra uy nghiêm chân chính của Thiên Phong quốc ta, cũng không thể chỉ dựa vào một ít rượu ngon mà che lấp đi công lao được”.

Mạc Tu Ương trầm ngâm trong chốc lát, cúi đầu chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh, sau đó đứng dậy nói với bách quan: “Kỳ Song tướng quân có tư thế cái thế, từ trận Nhạn Hành Quan lúc trước, đến hôm nay Bắc phạt đại thắng, lập được chiến công hiển hách.

Cho nên, trẫm phong Kỳ Song tướng quân làm Thiên Vũ Hầu, thấy Quân Thượng cũng không cần quỳ lạy, chiếu cáo thiên hạ!”
Ồn ào....


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện