Trong đại sảnh của Lý gia, Lý Thiên Nguyên yên lặng nhìn Cố Thiên Mệnh, nếp nhăn khóe môi không khỏi giật giật.
Ông ta tự cho rằng mình một đời chinh chiến, từng lên chiến trường đánh giết kẻ địch mạnh, lại càng duyệt qua vô số người nhưng ngay cả như vậy cũng không giúp ông ta nhìn thấu Cố Thiên Mệnh này.
“Cố công tử, hôm nay ngươi vì chuyện ở rể mà lộ ra bản thân trước mặt lão phu, ngươi không sợ lão phu sẽ lan truyền ra ngoài sao?”, thân là triều thần nhất phẩm, Lý Thiên Nguyên không dễ bị thỏa hiệp, mà trong giọng điệu còn mang thêm mùi vị uy hiếp: “Vì che giấu bản thân, ngươi tình nguyện bị thiên hạ chê cười và chửi rủa, nếu vì chuyện ở rể mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ, há không phải là thất bại trong gang tấc sao?”
Thời thanh niên đã bắt đầu dàn xếp khiến người thiên hạ đều khinh rẻ mình, tưởng rằng bản thân chỉ là một tên phó ng đãng vô dụng, sau đó âm thầm trốn trong bóng tối ngủ đông.
Theo nhìn nhận của Lý Thiên Nguyên, với đầu óc này Cố Thiên Mệnh tương lai nhất định sẽ là nhân vật khuấy đảo mưa gió thiên hạ, ít nhất cũng có thể bảo đảm cho một thế gia vài chục năm yên ổn.
Vì vậy Lý Thiên Nguyên không muốn dễ dàng buông tha cho đứa cháu rể hời Cố Thiên Mệnh này, nếu thực sự có thể giữ chân hắn ở lại Lý gia thì không thể tốt hơn.
Nghe vậy Cố Thiên Mệnh phá lên cười: “Ha ha ha…”
"Ngươi cười cái gì?", Lý Thiên Nguyên hơi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.
"Lý đại nhân, bổn công tử từ nhỏ đã gây chuyện khắp nơi, lông bông chốn phấn son, cũng từng đặt chân lên thuyền hoa, chưa từng làm qua chuyện bình thường nào”.
Nhớ lại những gì mình làm trong quá khứ, trong lòng hắn cũng có chút bất lực, nhưng lúc này chính nó lại trở thành tấm màn che đậy bí ẩn của hắn: “Mười năm qua, sự kém cỏi của bổn công tử đã hoàn toàn ăn sâu vào nhận thức của mọi người, đừng nói tới người khác, kể cả lão gia tử nhà ta cũng cho là như vậy”.
“Ông nói xem, nếu bây giờ có người nói sự phá phách mười năm qua của bổn công tử đều là giả tạo, ai sẽ tin?”, Cố Thiên Mệnh nhìn Lý Thiên Nguyên như cười như không hỏi.
"...", Lý Thiên Nguyên hé môi, vậy mà á khẩu không nói lên lời.
Đúng! Ai sẽ tin điều đó?
Ngươi nói tiểu công tử Cố gia nhiều năm như vậy chỉ biết chọc phá khắp nơi, hà hiếp các công tử tiểu thư thế gia khác lại là một thiên tài tuyệt thế.
Ai sẽ tin?
Nếu không phải hôm nay cùng Cố Thiên Mệnh tán gẫu, cũng cảm nhận rõ hơn về tu vi Nhân Huyền hậu kỳ của hắn, bản thân Lý Thiên Nguyên cũng sẽ không tin điều này.
Từ thuở niên thiếu bắt đầu lập kế hoạch, giả vờ là một thiếu gia quần là áo lượt hơn mười năm, mưu đồ cặn kẽ như vậy trên thế gian này hiếm người bì kịp, thực sự rất khó