Sau khi nhìn Cố Thiên Mệnh chăm chăm một hồi, ông cụ Cố mới há miệng rống lớn.
Tại sao trước kia thằng nhóc thối này không nói ra những lời này? Chẳng lẽ chuyện ở rể Lý gia đã khiến thằng bé nghĩ thông suốt?
Nhìn Cố Thiên Mệnh phóng khoáng thản nhiên trước mặt, ông cụ Cố không khỏi nghĩ đến dáng vẻ trước đây của hắn, luôn cảm thấy tính cách và khí chất của hai người đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Tuy nhiên suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu liền bị gạt phăng đi bởi ông tận mắt nhìn hắn khôn lớn, ông biết Cố Thiên Mệnh trước mặt chính là cháu trai ruột của mình, như vậy là đủ rồi.
"Chỉ là, thằng nhãi cháu khiến lão Lý đổi ý thế nào? Sao ông ta có thể để cháu gái quý giá của mình gả cho cháu cơ chứ?”
Những lời vừa rồi của Cố Thiên Mệnh khiến tâm trạng của ông cụ Cố tốt lên không ít, ông sải bước và ngồi xuống một chiếc ghế, sau đó chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh với ánh mắt tò mò.
"...Ông nội, thế nào gọi là kêu ông ấy gả cháu gái quý báu cho cháu? Ông cũng quá coi thường cháu rồi đó!”, thấy tâm trạng nặng nề của ông cụ dần tiêu tan, trái tim Cố Thiên Mệnh cũng được buông lỏng vài phần, tự mình ngồi xuống bên cạnh ông, thấp giọng đáp.
“Thằng nhóc cháu có tài cán gì lão già này còn không biết sao? Lão Lý thế nhưng vô cùng yêu thương đứa cháu gái này, sao thể dễ dàng gả nó cho cháu như vậy”, ông cụ Cố ném cho Cố Thiên Mệnh một cái trợn trắng mắt, chẳng kiêng kị gì mà chê bai cháu trai ruột.
Cố Thiên Mệnh không khỏi cười khổ: “Cháu tồi tệ đến vậy sao?”
“Chẳng lẽ không phải à?”, ông cụ Cố quay sang nhìn Cố Thiên Mệnh với ánh mắt cổ quái, hỏi ngược lại.
Năm đó Cố Thiên Mệnh đấm đá công tử thế gia, chòng ghẹo tiểu thư nhà thượng thư, còn từng phao tin sẽ lấy một cô gái ở Bích Hoa lâu về làm vợ…
Những rắc rối và tai tiếng mà hắn gây ra trong những năm qua có dùng ba ngày ba đêm cũng kể không hết.
Nếu không có ông cụ Cố chống lưng, sợ rằng hắn sớm đã phơi xác ngoài đường, làm sao còn có thể vui vẻ thoải mái đến lúc nhược quán?
Vì vậy, ông cụ Cố sớm đã nhìn thấu đứa cháu lười biếng vô tích sự này của mình, ngày nào nhìn thấy Cố Thiên Mệnh mà không hung hăng dạy bảo hắn một trận đã là không tồi rồi, sao còn có thể khen ngợi đây?
“Cháu…”, đối diện với sự oán giận của ông cụ Cố, Cố Thiên Mệnh không thể phản bác lại, chỉ đành bất lực gật đầu đáp: “Vâng, ông nói phải”.
“Nào, nhãi con, nói cho ông già này biết cháu đã làm thế nào để lão Lý thay đổi ý định vậy?", ông cụ Cố cuối cùng vẫn không đè nén được lòng hiếu kỳ, nghĩ thế nào cũng không ra nguyên nhân trong đó.
Khóe miệng Cố Thiên Mệnh khẽ giật giật khó lòng nhìn ra, hắn thầm che trán, rất bội phục tấm lòng rộng lượng của ông nội nhà mình.
"Rất đơn giản, cháu chỉ khoe mẽ bản thân có năng lực gây chuyện lớn cỡ nào, liệt kê lại hàng loạt hành vi vô sỉ trong những năm qua của mình một lượt.
Tiếp đó cháu nói