Thiên Cảnh Đế- Mạc Tu Ương vốn trầm tĩnh như nước bỗng nhiên bạo phát ra một luồng khí cuồn cuộn, như thể sắp làm rung chuyển toàn bộ khoảng không trong ngự thư phòng.
Ông ta ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, tay trái đặt lên đầu gối, còn tay phải phủ lên tay vịn của ghế rồng mây vàng, trong đôi mắt toát ra nét uy nghiêm áp bức không thể nghi ngờ.
Đối diện với hoàng uy che trời rợp đất ập tới này, gương mặt Cố Thiên Mệnh không hề có bất kỳ dao động nào, vẫn thản nhiên như thường mà trả lời: "Bẩm quân thượng, có lẽ bởi vì ta không thể tu hành, hơn nữa những việc ta làm ra hàng ngày cũng không được yêu thích nên rất nhiều người mới đánh giá ta như vậy!"
"Ồ? Vậy sao?"
Mạc Tu Ương suy xét hồi lâu, đôi mắt hơi híp lại kia cũng khôi phục lại đường cong hài hòa, sau đó nhếch miệng cười mỉm đầy thâm thúy.
"Hẳn là như vậy!", Cố Thiên Mệnh bình tĩnh đáp.
Khá khen cho một tên tiểu công tử Cố gia, công tử bột nổi danh bậc nhất của kinh thành.
Không bàn tới những thứ khác, chỉ riêng khí độ ung dung bình thản khi đối mặt với trẫm này ngay cả đại thần đương triều cũng không sánh bằng.
Nhưng một người với khí độ bất phàm như vậy lại vẫn luôn được biết đến với danh xưng công tử phế vật vô dụng nhất của kinh thành.
Thú vị, thực sự thú vị!
Lần này Mạc Tu Ương triệu kiến Cố Thiên Mệnh vào cung, thứ nhất là muốn tận mắt nhìn xem tiểu công tử Cố gia vang danh khắp kinh thành có dáng vẻ thế nào, thứ hai là muốn biết vì sao hôm qua ông cụ Lý lại bỗng nhiên thay đổi chuyện ở rể.
Bây giờ xem ra trong lòng Mạc Tu Ương đã có được đáp án, e rằng không thoát khỏi liên quan với vị tiểu công tử Cố gia mặc áo khoác dài trắng nhạt trước mắt này.
“Nhân tài Cố gia lớp lớp, thân là con trai của Thừa Mông tướng quân năm xưa, vị tiểu công tử Cố gia tiếng xấu lan xa trước mắt này không đơn giản như vậy!”
Gương mặt Mạc Tu Ương sắc lạnh mà uy nghiêm, tuy rằng không lộ ra bất kỳ biến động cảm xúc nào nhưng trong lòng lại cực kỳ hiếu kỳ tự nhủ một câu.
Cố Thiên Mệnh im lặng đứng trong ngự thư phòng, đối mặt với Mạc Tu Ương đang ngồi trên ghế rồng, đôi mắt xẹt qua tia u ám.
Trước khi nhập cung, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nếu hắn cố ý giả trang thành dáng vẻ công tử bột ăn chơi ngu ngốc trước mặt Mạc Tu Ương, mặc dù có thể qua mắt được sự thăm dò của ông ta, nhưng lại vô cùng bất lợi đối với sự phát triển sau này.
Vì vậy, hắn dứt khoát thể hiện ra khí phách thâm sâu khó dò của bản thân, để mặc Mạc Tu Ương suy đoán.
Cho dù sau này ông ta sẽ để mắt tới hắn, cũng không có mảy may lo lắng bị bại lộ.
Bởi hắn muốn ông ta nhìn thấy cái gì, ông ta chỉ có thể nhìn thấy cái đó.
Đạo tâm của hắn như màn đêm vĩnh hằng, há là thứ mà Mạc Tu Ương có thể nhìn thấu?
Khí phách của hắn giống như một đại dương bao la, thâu tóm vạn thế gian, không phải là điều mà người tại