Nếu có người quan sát kĩ, có thể nhìn thấy đôi tay ngọc của công chúa Vĩnh An nhẹ nhàng đặt phía sau hông đang khẽ run lên, khí chất trong trẻo lạnh lùng của nàng ấy trong đáy mắt trầm xuống.
Đôi môi đỏ mọng hé mở: “Cố Ưu Mặc, chàng nói rõ với ta một câu, ta và chàng, rốt cuộc như thế nào?”
Nàng ấy không muốn chờ, năm năm tương tư chờ đợi dường như đã làm nàng héo mòn thanh xuân, có lẽ không bao lâu nữa, dung nhan của nàng ấy sẽ có vô số nếp nhăn, đến lúc đó, nàng không biết mình còn có thể kiên trì được không.
Điều quan trọng là, bây giờ không có thời gian để chờ đợi nữa.
Cho nên, nàng ấy muốn biết câu trả lời rõ ràng từ Cố Ưu Mặc, chờ mong Cố Ưu Mặc có thể bá đạo như năm đó...!
“Công chúa, thảo dân đã nói rồi, trên đời này, đã không còn tồn tại Huyết Hùng tướng quân nữa”, Cố Ưu Mặc khép lại đôi mắt trống rỗng, phảng phất dùng hết khí lực toàn thân, khàn khàn nói.
“Được”, nghe vậy, thân thể mềm mại của công chúa Vĩnh An nhịn không được run rẩy, vẻ thê lương cùng bất đắc dĩ hiện rõ trên khuôn mặt, nàng ấy cười giòn tan nói: “Năm tháng sau, ta sẽ đi Nam Uyên quốc, liên hôn cùng thái tử, thiết lập tình hữu nghị giữa hai nước”.
Ầm ầm!
Lời này vừa nói ra, làm tất cả hoảng sợ.
Mọi người nhìn nhau, cùng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Nam Uyên quốc? Hoàng triều trung đẳng thượng lưu”, trong đám đông, có người khẽ hô một tiếng.
“Làm sao có thể, công chúa Vĩnh An cùng thái tử Nam Uyên quốc...!chuyện này e rằng Quân Thượng cũng bất lực, đây chính là Nam Uyên quốc đấy”, một vị đại thần thở dài nói.
Nam Uyên quốc, cao hơn so với Thiên Phong quốc một đẳng cấp hoàng triều, trong có có cường giả cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ, là một thế lực mà Thiên Phong quốc không thể chống lại.
Nếu Nam Uyên quốc đã đưa ra yêu cầu muốn công chúa Vĩnh An liên hôn cùng thái tử, tăng thêm tình hữu nghị giữa hai nước, chỉ sợ Thiên Phong quốc căn bản không có cách nào cự tuyệt.
Nếu không, tất nhiên sẽ chọc cho Nam Uyên quốc bất mãn, làm cho Thiên Phong quốc đang bấp bênh không ổn định đắc tội với đại địch.
Có lẽ Quân Thượng cũng vì việc này mà phát sầu.
Nam Uyên quốc...!liên hôn...!
Cố Ưu Mặc ngồi trên xe lăn, thân thể không khỏi rung động, cổ họng chua xót đến cực điểm, khép hai mắt lại, sau đó trầm giọng nói: “Quốc gia đại sự, thảo dân không tiện tham dự, xin cáo lui trước”.
Sau khi nói xong, Cố Ưu Mặc dường như dùng toàn bộ sức lực nói: “Thiên Mệnh, ta mệt rồi, đưa ta về”.
“Vâng”, Cố Thiên Mệnh gật đầu đáp.
Vì vậy, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Cố Thiên Mệnh đẩy Cố Ưu Mặc rời khỏi tửu lâu Túy Yên.
Một làn gió lạnh khẽ thổi tới, từ cửa lớn gào thét cuồn cuộn, thổi mái tóc đen hơi lộn xộn của Cố Ưu Mặc, đem vẻ bi thương của ông ấy nhân lên ngàn lần.
Của lớn của tửu lâu Túy Yên, tất cả mọi người rơi vào trầm tư, bầu không khí tịch mịch càng lúc càng nồng đậm.
Nam Uyên quốc, giống như một ngọn núi lớn đè ép mọi người không thở nổi, không biết nên đối mặt như thế nào.
Cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ, Nam Uyên quốc chắc chắn không chỉ có một người, mà Thiên Phong quốc mạnh nhất cũng chỉ là cảnh giới Địa Huyền trung kỳ.
“Khó...”, ông cụ