Sau đó, Cố Thiên Mệnh cũng không chần chừ liền quay người rời khỏi Tây Sương viện, để lại bóng lưng mảnh khảnh trong tà áo trắng.
Lý Sương Nhi đứng dưới bóng cây xanh che khuất cả bầu trời, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Cố Thiên Mệnh, trong sâu thẳm trái tim thì thầm: “Hắn dường như hoàn toàn không giống trước đây.
Hắn của hiện tại xem chừng vô cùng thâm trầm, căn bản không còn dáng vẻ công tử bột nữa”.
Nhìn bóng lưng Cố Thiên Mệnh khuất dạng, Lý Sương Nhi có chút mê mang, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn chằm chằm một người khác giới lâu như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai có thể thôi thúc nàng đi tìm hiểu một phen.
Bởi tuy nàng không nói được, nhưng tâm lại sáng như gương, chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu được những công tử thế gia theo đuổi mình kia, chẳng hề xao xuyến.
Tuy nhiên Cố Thiên Mệnh của hôm nay, tay chơi khét tiếng số một kinh thành lại khiến nàng sinh ra một loại khát khao tìm hiểu, hơi thở lạnh nhạt như có như không khó lòng nắm bắt ấy từng chút mê hoặc con tim nàng.
Trước đây, nàng còn dốc sức ngăn chặn mối liên hôn giữa hai nhà, nếu không phải nể mặt ông nội Lý Thiên Nguyên, nàng tuyệt đối sẽ không đặt chân vào cửa Cố gia.
Nhưng lúc này đây, nàng bỗng nhiên phát hiện ra Cố Thiên Mệnh lúc đầu xông vào Lý gia đã không còn đáng ghét như vậy nữa, thậm chí còn sinh ra một tia cảm xúc khó hiểu.
“Hắn, rốt cuộc là người như thế nào?”, khi bóng dáng của Cố Thiên Mệnh đã hoàn toàn biến mất, Lý Sương Nhi mới chậm chạp thu hồi ánh mắt, môi đào không kìm được khẽ nhếch, thầm nhủ.
Nụ cười này của nàng, dịu dàng nhưng không mất đi nét quyến rũ, ngọt ngào mà cao quý.
Những đóa hoa đang nở rộ trong Tây Sương viện dường như cũng trở nên kém sắc trước nụ cười dịu hiền này.
...!
Sau khi rời khỏi Tây Sương viện, Cố Thiên Mệnh đi thẳng một đường trở lại sân nơi mình ở.
Sâu trong sân, Yến Hàn giống như một người hầu đang quét dọn những chiếc lá rơi.
Để ngăn Yến Hàn không bị bại lộ tu vi cùng thân phận, Cố Thiên Mệnh sắp xếp hắn chỉ có thể đi lại trong sân của mình, hơn nữa còn không thể tùy tiện thi triển tu vi, như vậy mới không thu hút sự chú ý của ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc.
“Chủ thượng”, thấy Cố Thiên Mệnh trở lại, Yến Hàn lập tức buông xuống cây chổi trong tay, khàn giọng kêu.
“Yến Hàn, ta có việc muốn ngươi đi làm”, Cố Thiên Mệnh nói thẳng.
“Xin chủ thượng ra lệnh”, Yến Hàn khom lưng ôm quyền cung kính cực độ.
“Âm thầm ra ngoài mang theo 50.000 lượng tới Linh dược các trong kinh mua cỏ Cốt Linh, cỏ Mạch Nham, gỗ Thông Trần...”, Cố Thiên Mệnh móc từ trong ngực ra một sấp ngân phiếu, trịnh trọng nói: “Nhớ kỹ, đừng để bị bại lộ, hiểu không?”
“Vâng, chủ thượng”, Yến Hàn nhận lấy ngân phiếu, kính cẩn gật đầu.
Sau đó hắn ta thoắt cái biến mất như một bóng ma, nơi hắn ta đứng vừa rồi chỉ lưu lại một cây chổi còn dính vài chiếc lá khô bên trên.
"Xem ra phải nắm chắc thời gian thôi, nếu không… kẻ nào cũng có thể ức hiếp lên đầu Cố gia ta rồi".
Cố Thiên Mệnh vươn thẳng thân hình thon dài, đôi mắt sắc bén như lưỡi đao nhìn lên khung trời xanh ngát mà đăm chiêu.
Cuộc sống tại Cố gia tạm thời rất thanh nhàn và hoà hợp.
Chỉ là che đậy dưới lớp vỏ